Sách Sáng-Thế-ký từ chương 12 bắt đầu xoay quanh câu chuyện về cuộc đời Abram, người đã rời bỏ quê hương, ra đi theo tiếng gọi của Đức Chúa Trời. Abram từ giã bà con thân thuộc bắt đầu cuộc đời phiêu lưu khi tuổi đã cao. Ông can đảm bước đi bằng đức tin và nương cậy vào lời hứa của Chúa để đến xứ Chúa chỉ định. “Hãy ra khỏi” không phải là điều gì quá lớn lao, vĩ đại ngoài sức của chúng ta. Đó là khởi đầu của một Cơ đốc nhân, là lớp học vỡ lòng mà mỗi Cơ đốc nhân cần phải làm. Chúng ta cần phải có một quyết định dứt khoát, không nhân nhượng. Dẫu vậy, trong sự kêu gọi của Chúa không chỉ có mệnh lệnh, mà còn có lời hứa, không chỉ có nỗi đau mà còn có phước hạnh.
Phước hạnh đầu tiên Chúa hứa: “Ta sẽ làm cho ngươi nên một dân lớn”. Đây là nan đề cơ bản nhất của Abram. Bằng sức mình Abram không thể hy vọng có con nối dõi, thậm chí sinh một đứa con gái. Ngày xưa, ở Đông Phương, nếu người đàn ông có đạt được vang dội giàu có, nhưng nếu không có con trai nối dõi coi như bị nguyền rủa, mọi thứ bị vô nghĩa. Lúc này Abram đã 75 tuổi, vợ ông Sa-rai kém ông 10 tuổi, đã không còn hy vọng có con nữa. Nhưng Đức Chúa Trời đã ban cho ông lời hứa và niềm hy vọng. Ông đã tin vào lời hứa của Chúa. Khi Đức Chúa Trời nhìn một người, Ngài luôn nhìn với con mắt của niềm hy vọng. Trong mắt Ngài, mỗi một Cơ đốc nhân là tổ phụ của một dân lớn. “Dân lớn” – là dân của Đức Chúa Trời. Nếu chúng ta cứ giữ vững đức tin vào lời hứa của Đức Chúa Trời, đến cuối đời khi nhìn lại, chúng ta sẽ thấy nhiều con cái Chúa và Hội thánh của Ngài được lớn lên qua sự cầu nguyện và sự phục vụ của chúng ta.
Phước hạnh thứ hai trong lời hứa của Đức Chúa Trời: “Ta sẽ ban phước cho ngươi”. Con người từ khi phạm tội sống trong sự rủa sả và thiếu ơn phước Chúa. Khi chúng ta tiếp nhận sự kêu gọi của Chúa, chúng ta bước vào chương trình phước hạnh của Đức Chúa Trời, và trong đó không còn tồn tại sự rủa sả nữa. Tuy nhiên, phước hạnh Đức Chúa Trời hứa ban cho Abram không phải là sự thịnh vượng vật chất. Sự thịnh vượng về vật chất chỉ là phụ, được thêm vào mà thôi. Phước hạnh của Abram là được trở thành ông tổ đức tin trong Kinh Thánh, được trở thành nguồn phước của Đức Chúa Trời cho cả nhân loại.
Phước hạnh thứ ba trong lời hứa của Đức Chúa Trời: “làm nổi danh ngươi”. Sự kêu gọi của Đức Chúa Trời làm cho ông trở nên nổi danh. Những tín đồ Cơ Đốc giáo, Do Thái giáo và Hồi giáo đều xem ông là tổ phụ đức tin của họ. Ngay trong đời ông, người ta cũng tôn ông là quân trưởng của Đức Chúa Trời. Chính Đức Chúa Trời đã gọi ông là một tiên tri, một bạn hữu, một tôi tớ. Ngài không giấu điều chi với ông.Phước hạnh thứ tư trong lời hứa của Đức Chúa Trời là “Ngươi sẽ thành một nguồn phước”. Đây không phải là ông chỉ nhận phước, mà là nguồn phước. Bản thân ông không có phước, mà Đức Chúa Trời sẽ đổ phước đầy dẫy, và ông phân phát phước của Chúa cho nhiều người khác. Qua ông, nhiều người nhận được phước hạnh của Đức Chúa Trời. Ở Israel, có hai cái hồ rất lớn được gọi là biển: Biển hồ Ga-li-lê và Biển chết. Có nhiều sông đổ vào Biển hồ và nước từ đó chảy đi, do đó nước luôn trong xanh và có nhiều cá. Còn Biển chết chỉ nhận nước sông đổ vào mà không cho nước chảy đi. Khi nước bay hơi để lại nhiều muối khoáng, do đó nước rất mặn. Nồng độ muối cao đến nỗi mà người có thể nằm trên mặt nước mà không chìm. Tại đó, không có loại cá tôm nào sống được. Đức Chúa Trời không chỉ để ban phước mà chúng ta còn trở thành nguồn phước cho mọi người.
Vì có cùng một đức tin với Áp-ra-ham, chúng ta được gọi là con cháu của Áp-ra-ham và cũng thừa hưởng ơn phước, sự bảo vệ và cơ hội phục vụ. Chúng ta cần có đức tin mạnh mẽ như Áp-ra-ham; sẵn sàng vâng phục Chúa, từ bỏ tất cả những thần tượng khác để thờ phượng và phục vụ một mình Chúa.
Xin Chúa giúp chúng ta sẵn sàng đi theo tiếng gọi của Chúa để được phước, được Ngài sử dụng là nguồn phước đem hạnh phúc đến cho nhiều người.