(Phục-truyền 32:10b)
Chúng ta thật được khích lệ khi chúng ta suy nghĩ về sự yêu thương và sự gìn giữ của Chúa với con dân Ngài. Không ai có thể dùng tay mình để đụng vào con ngươi của mắt, vì một phản xạ tự nhiên là mí mắt sẽ nhắm lại. Nếu vô tình, một vật gì hay ai đó đụng vào mắt, thì chúng ta sẽ cảm thấy thật là khó chịu. Ở đây, Chúa hứa rằng Ngài gìn giữ dân sự của Ngài như là con ngươi của mắt mình, để cho thấy rằng thế gian và kẻ thù nghịch không dễ gì có thể đụng vào dân sự của Chúa, một dân tộc mà Ngài đã chọn lựa và kể là một phần của chính thân thể Ngài. Nếu ai cố tình phá hủy dân Chúa, cố tình đụng vào mắt của Ngài, thì người đó đang làm cho Đức Chúa Trời lấy làm khó chịu, hay họ đang chọc giận Ngài.
Lịch sử suốt 4000 năm qua cũng đã minh chứng, dù Chúa cho phép và sử dụng dân ngoại như cây roi để đoán phạt tuyển dân, nhưng những kẻ hà hiếp quá tay trên dân Chúa chắc chắn sẽ trả giá rất đắt. Dân Y-sơ-rs-ên là sản nghiệp của Ngài. Nói đến sản nghiệp là nói đến những giá trị và quyền sở hữu. Dân tộc ấy đã được Chúa phán bảo “Đừng sợ, vì ta đã chuộc ngươi”. Hội Thánh của Chúa cũng vậy, Ngài kể đó là báu vật “đã được chuộc bằng giá cao rồi”. Chính Chúa Giê-xu Christ, Con Đức Chúa Trời đã dâng mạng sống Ngài chuộc tội chúng ta và khiến chúng ta trở nên dòng dõi công bình của chính Ngài, nên chúng ta thật giá trị, và tất cả chúng ta thuộc về quyền sở hữu của Đức Chúa Trời. Là Hội Thánh của Đức Chúa Trời, là dân sự của Ngài, chúng ta được Chúa gìn giữ bảo vệ như con ngươi của mắt Chúa. Tên của mỗi chúng ta được Ngài khắc chạm vào lòng bàn tay của Ngài. Thành ngữ “con ngươi của mắt mình” được ghi lại nhiều lần trong Thánh Kinh. Thành ngữ ngày xuất hiện lần đầu tiên trong Phục Truyền 32:10 “Ngài tìm được họ trong một nơi hoang vắng, giữa những tiếng gào thét của hoang mạc. Ngài bao phủ họ, chăm sóc họ, gìn giữ họ như con ngươi của mắt Ngài.”.
Câu Kinh Thánh này cho biết lúc người Do Thái còn lưu lạc trong hoang mạc, Chúa tìm kiếm, hướng dẫn, dạy dỗ, chăm sóc và giữ gìn họ. Tác giả sách Phục Truyền so sánh: Trước khi được Chúa quan tâm, dân Y-sơ-ra-ên phải đối diện với những giông tố trong cuộc đời, những trận bão cát trong sa mạc đe dọa họ. Khi Chúa đem họ về với Ngài, Đức Chúa Trời che chở gìn giữ họ kỹ càng như gìn giữ “con ngươi của mắt Ngài.” Như không ai để cát nào chạm vào mắt, Chúa không để cho một nguy hiểm nào, dù nhỏ như hạt cát trong sa mạc, có thể chạm đến người thuộc về Ngài. Được Chúa quan tâm gìn giữ là một điều phước hạnh. Tác giả Thi Thiên bày tỏ ước vọng đó như sau: “Xin Chúa gìn giữ con như con ngươi của mắt Ngài. Xin giấu con dưới bóng của cánh Ngài.” Như người chăn dõi trông bầy chiên, như người mẹ để mắt tới đứa con đang vui đùa, như gà mẹ ấp ủ con mình trong cánh, Chúa quan tâm, chăm sóc và gìn giữ những người thuộc về Ngài. Chúa truyền cho những người thuộc về Ngài “Hãy giữ lời dạy dỗ của ta như con ngươi của mắt con.”. Mạng lệnh của Chúa phải là điều cao trọng hơn hết cho những người thuộc về Chúa.
Khi dân Do Thái ăn năn, Chúa lắng nghe lời cầu xin của họ. Chúa truyền cho Tiên tri Xa-cha-ri loan báo lời hứa của Chúa cho dân sự của Ngài như sau: “Đức Giê-hô-va vạn quân phán rằng ai đụng đến anh em, tức là đụng đến con ngươi của mắt Ngài.”. Bài ca của Môi-se vẫn như đang vang vọng từ trong quá khứ cho tới hôm nay về Đấng Chí Cao đã phân phát sản nghiệp cho muôn dân. Ngài định bờ cõi của các dân theo số của dân Y-sơ-ra-ên, cũng là Đấng Thành Tín bảo vệ dân sự của Ngài.
Xin Chúa giúp chúng ta luôn tin cậy vào sự bảo vệ của Chúa trên đời sống chúng ta.