Trang chủ Blog Trang 2

Người Truyền Tin

(Công-vụ các sứ đồ 1:8)

Người ta thường nói vạn sự khởi đầu nan. Hầu như bất kỳ việc gì bắt đầu cũng đều khó. Việc càng quan trọng bắt đầu càng khó khăn. Bởi vậy cho nên muốn thực hiện một công tác mới cách thành công, ai nấy đều cần phải chuẩn bị cách chu đáo. Công tác quan trọng của Hội Thánh ban đầu là công tác truyền giáo. Công tác này đòi hỏi sự vâng phục, tin cậy, dấn thân và thường xuyên tương giao với Chúa qua sự cầu nguyện, học Kinh Thánh, thờ phượng, chứng đạo. Để chuẩn bị cho sự hầu việc Chúa cách ý nghĩa và kết quả, môn đồ của Chúa cần siêng năng học Lời Chúa để hiểu rõ lời hứa cùng công tác Chúa trao phó. Khi đã hiểu rõ thánh ý và đường lối của Chúa, môn đồ của Chúa cần sống theo lời Chúa đã phán truyền hầu có thể làm trọn công tác Chúa trao phó.

Sau khi sống lại và trước khi về Trời, Chúa Giê-xu đã ban sứ mệnh cuối cùng cho các môn đệ của Ngài, đó là Đại Mệnh Lệnh được ghi lại trong Ma-thi-ơ 28:19-20. Mệnh lệnh Chúa truyền không chỉ cho môn đệ của Ngài nhưng cho tất cả các Cơ Đốc nhân trong mọi thời đại. Chúng ta cần phải ghi nhớ Đại Mệnh Lệnh và cũng phải thực hành nữa. Nhiều người có lòng sốt sắng làm chứng về Chúa cho người khác nhưng không có kết quả. Vì sao? Vì thiếu quyền năng của Chúa Thánh Linh. Chúa hứa: “Nhưng khi Chúa Thánh Linh giáng trên các ngươi thì các ngươi sẽ nhận lấy quyền phép và làm chứng về Ta tại thành Giê-ru-sa-lem, cả xứ Giu-đê, xứ Sa-ma-ri, cho đến cùng trái đất”. Chúa Giê-xu dạy các môn đệ phải làm chứng về Ngài cho mọi người nhưng trước hết phải chờ đợi Chúa Thánh Linh. Cũng vậy, Chúa giao cho mỗi người trong chúng ta một trọng trách, nhưng chúng ta cần phải hoàn thành trọng trách đó bằng năng quyền của Chúa Thánh Linh. Trong thực tế, chúng ta thường thích lao đầu vào công việc với sức lực và sự khôn ngoan của riêng mình, có khi chúng ta chạy trước chương trình của Chúa. Quyền năng của Chúa Thánh Linh ban cho mỗi người không chỉ giới hạn trong phạm vi sức mạnh vượt quá bình thường, nhưng quyền năng ấy bao gồm lòng can đảm, mạnh dạn, tin quyết, cái nhìn sáng suốt và uy quyền để bắt phục người nghe. Con dân Chúa đã từng trải nghiệm sự đầy dẫy Chúa Thánh Linh nhiều lần khi họ gặp những trở ngại mới. Những người bình thường có thể làm những việc phi thường vì Thánh Linh của Chúa hành động trong đời sống họ. Vì thế, để kết quả trong việc làm chứng về Chúa, chúng ta cần có năng quyền của Chúa Thánh Linh.

Các môn đồ có bổn phận đi ra truyền giáo khắp nơi, khởi sự ở nơi gần, rồi đến những nơi xa hơn, cho đến khi chu toàn trách nhiệm. Từ gần đến xa, từ dễ đến khó, từ đơn giản đến phức tạp là tiến trình tự nhiên và hợp lý. Trẻ sơ sinh bú sữa, ăn cháo, ăn thức ăn tán nhuyễn trước khi có thể ăn cơm. Chúng nó tập lật, tập bò, đứng chựng, tập giữ thăng bằng trước khi có thể bước đi cách tự nhiên. Học sinh đến trường tập nhận diện phụ âm, nguyên âm trước khi ráp chữ và tập đọc từng chữ. Cũng vậy, môn đồ của Chúa thường được Chúa trao phó những bổn phận nho nhỏ trước khi Ngài ủy thác cho họ những nhiệm vụ lớn lao hơn.

Chúa Giê-xu biết sức lực của các môn đồ. Chúa biết khả năng của họ. Ngài muốn trao cho họ cách ách dễ chịu và cái gánh nhẹ nhàng. Khi môn đồ của Chúa dâng mình hầu việc Ngài, Chúa muốn công việc họ làm được đầy vui thỏa. Khi họ đi ra để làm chứng về Ngài, Chúa muốn họ đi ra với tấm lòng tràn ngập bình an và nét mặt rạng rỡ niềm vui. Khi họ mở miệng thuật lại ơn lành Chúa ban cho họ, Chúa muốn họ nói ra lời ân hậu, có ích cho người nghe. Khi có người nào hoặc gia đình nào tiếp đón họ cách niềm nở, họ nên dâng vinh hiển lên Chúa. Nếu có ai hất hủi, xua đuổi họ, họ cũng chẳng nên buồn. Khi họ cầu chúc lời bình an mà người ta đón nhận, đó là điều tốt; song nếu người ta không nhận thì lời cầu chúc đó lại thuộc về họ. Như vậy, dù gặp thuận cảnh hay nghịch cảnh, họ cũng vẫn cứ trung tín hầu việc Chúa hầu có thể mang đạo sự sống đến cho nhiều người.

Xin Chúa Thánh Linh ban quyền năng của Ngài cho chúng ta, để chúng ta dạn dĩ làm chứng cho mọi người biết về sự cứu rỗi của Chúa Cứu Thế Giê-xu.

Điều Thiện Thắng Điều Ác

(Gióp 19:25)
Đa số chúng ta đã từng gặp chuyện không ngờ trong cuộc sống; rất ít người có được “cuộc sống đầy phép mầu” không hề gian khổ hoặc đau buồn. Có lần Sứ đồ Phao-lô viết, “Tôi biết chịu nghèo hèn cũng biết được dư dật”. Ông đã từng bị cuốn trôi theo sự bất định của cuộc sống, ông có thể ví mình với Gióp. Gióp đã có mọi thứ, nhưng bỗng chốc lại tay không. Rồi lại được phục hồi. Gióp nghĩ lại cảm xúc của mình trong những hoàn cảnh đổi thay ấy. Sau đó, ông được phục hồi mọi thứ.

Những lời ông nói với Binh-đát cũng là các lời Gióp nói với các bạn ông trước đó. Nỗi khổ của ông vì bạn bè, cảm giác bị Đức Chúa Trời bỏ rơi, lời ông kêu gọi các bạn thông cảm. Nhưng từ hố sâu tuyệt vọng này, ông vươn lên tới đỉnh cao của đức tin. Một ngọn đèn soi rọi xuyên qua hoàn cảnh đen tối của ông. Lời chắc chắn “Tôi biết” của ông khi nói về Đấng Cứu Chuộc ông, trong thuật ngữ Hê-bơ-rơ mô tả điều mà người bạn thân hoặc bà con gần làm cho người gặp khó khăn (Lê-vi Ký 25:29,41-47). Trong các sách đầu của Kinh Thánh, từ này được dùng theo nghĩa thương mại hoặc pháp lý, nhưng trong Thi-thiên và sách tiên tri, thì mang ý nghĩa thần học. Ở đây từ ấy không rõ nghĩa lắm, nhưng hiển nhiên là ông mong có người binh vực mình trước mặt Đức Chúa Trời cùng những kẻ buộc tội mình. Qua Tân Ước, chúng ta biết Đấng Cứu Chuộc là Chúa Giê-xu, Đấng có thể can thiệp thay cho chúng ta. Trong ngày cuối cùng, Đấng Christ phục sinh sẽ đứng lên binh vực chúng ta, và ngay hiện nay Ngài cũng đang cầu thay cho chúng ta.

Ông Gióp kết thúc phần bênh vực mình bằng lời kêu gọi các bạn thương xót ông, nhưng ông vẫn giữ nguyên lập trường về sự vô tội của ông trong hoạn nạn ông đang chịu. Ông tha thiết nói với các bạn rằng ông đang chịu những thử thách quá lớn từ Đức Chúa Trời, đến nỗi gia đình, người thân, bạn bè bỏ rơi ông, giờ đây ông chỉ còn vài người bạn tâm giao, sao họ nỡ lòng tiếp tục kết án ông không thương tiếc. Ông Binh-đát đã cảnh cáo ông: “kỷ niệm hắn [là những kẻ ác] sẽ diệt khỏi thế gian”, vì thế ông Gióp không muốn sự công bình của mình bị mất đi khi ông qua đời. Ông ước mơ có quyển sách nào đó ghi lại lời ông nói, có những cây bút sắt khắc lời ông trên đá để lưu lại muôn đời. Ông tin rằng dù ông chết đi, thì “Đấng Cứu Chuộc” của ông vẫn sống. Vì thế ông vững tin Đấng Cứu Chuộc sẽ bênh vực ông và bày tỏ sự công bình của ông cho mọi người. Dù thể xác ông có bị tan nát, ông cũng sẽ xem thấy Đức Chúa Trời. Ông cũng cảnh cáo các bạn rằng họ đang lên án ông, nhưng họ cần phải nhớ họ cũng là một tội nhân. Nếu là tội nhân, thì họ phải cẩn thận vì chính họ cũng sẽ phải chịu Đức Chúa Trời xét xử về những gì họ đã kết án ông không đúng.

Trong thời đại của ông Gióp, con người biết rất ít về cuộc sống tương lai, vì thế lời nói của ông Gióp chứng minh đức tin thật tuyệt vời nơi ông. Sự đau khổ cùng cực đã đưa ông đạt đến đỉnh cao của đức tin. Ngày nay, Kinh Thánh mạc khải rõ ràng “Đấng Cứu Chuộc” chính là Chúa Giê-xu, Đấng Trung Bảo giữa Đức Chúa Trời và con người. Chính Chúa Giê-xu là Con Một của Đức Chúa Trời mang hình hài con người để bày tỏ Đức Chúa Trời cho con người. Chính Ngài đã chết vì tội lỗi của con người, cứu chuộc, và bảo lãnh con người trước sự phán xét của Đức Chúa Trời. Khi chúng ta nhận biết tội lỗi mình, đến với Chúa ăn năn và cầu xin sự tha thứ của Ngài, Chúa sẽ tha tội và cứu chúng ta khỏi sự chết đời đời. Nhờ đó, chúng ta được sống với Đấng Cứu Chuộc hằng sống để bày tỏ Đấng Sống ra cho mọi người.

Xin Chúa thương xót, bảo vệ và cho chúng ta sự bình an trong cơn hoạn nạn vì tin chắc rằng Đấng cứu chuộc chúng ta vẫn sống.

Podcasts

Latest sermons