Trang chủ Blog Trang 61

Chúa nhật 07-02-2021

Chúa Nhật 07-02-2021 Chủ Đề: Nhân Sinh Quan Của Người Cơ Đốc

Hội Thánh Tin Lành Việt Nam – Chi Hội Tô Hiến Thành
Chương Trình Thờ Phượng – Chúa nhật 07-02-2021

Chủ đề: NHÂN SINH QUAN CỦA NGƯỜI CƠ ĐỐC

Câu Gốc: Thi Thiên 39:4a

Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối-cùng tôi, Và số các ngày tôi là thể nào;

Giảng Luận: MS. Nguyễn Ngọc Dũng
HDCT: Chấp sự Huỳnh Mai Thiên Quốc

Website: https://httltohienthanh.org
Kênh Youtube: https://www.youtube.com/c/HTTLToHienThanh
Facebook: https://www.facebook.com/HTTLToHienThanh.org

Người Trẻ Cơ Đốc Nên Nghĩ Thế Nào Về Y Phục Và Thời Trang?

Xã hội phát triển khiến chất lượng cuộc sống của con người cũng được nâng cao. Ngày nay, chúng ta không chỉ bằng lòng với chuyện đủ ăn, đủ mặc mà còn suy nghĩ làm sao để được ăn ngon và mặc đẹp. Điều đó cũng không có gì là sai. Chúa cũng không cấm chúng ta thưởng thức những bữa ăn ngon hay khoác lên mình những bộ trang phục đẹp mắt. Tuy nhiên, có thể dễ dàng nhận thấy thời trang trong xã hội hiện đại phục vụ nhiều mục đích khác nhau, và vì vậy, chúng cũng hết sức phong phú và đa dạng, từ những trang phục quá rườm rà cho đến những bộ cánh “da nhiều hơn vải”. Thời trang là lĩnh vực đặc biệt thu hút giới trẻ. Các bạn trẻ rất nhạy bén với các xu hướng thời trang. Các bạn muốn mình luôn luôn trong mắt người đối diện, nhất là người khác phái. Nhưng có phải kiểu thời trang nào cũng phù hợp với thanh thiếu niên Cơ Đốc không? Có tiêu chuẩn nào để hướng dẫn thanh thiếu niên Cơ Đốc trong việc lựa chọn trang phục không? Người trẻ Cơ Đốc nên nghĩ thế nào về thời trang?

Không có chỗ nào trong Kinh Thánh dùng cụ thể từ thời trang. Nhưng Kinh Thánh có chỉ cho chúng ta cách ăn mặc và cho chúng ta biết vai trò của phục sức, phục trang trong đời sống.

Vai trò của quần áo

Ban đầu, áo quần được tạo nên là để che đậy sự lõa lồ của chúng ta vốn là một vấn nạn của con người (Sáng Thế Ký 3). Quần áo còn bảo vệ chúng ta trước môi trường. Vì có nhiều màu sắc, mẫu mã, và chất liệu khác nhau nên cũng có nhiều kiểu dáng khác nhau mà chúng ta gọi là thời trang. Trên thế giới cũng có nhiều nền văn hóa khác nhau, nên có những kiểu trang phục dành cho nhiều nhóm người khác nhau, ví dụ: áo dài của người Việt Nam, sườn xám của người Trung Hoa, kimono của người Nhật, hanbok của người Hàn Quốc, v.v…

Ngoài ra, một số ngành nghề cũng có “thời trang” riêng để nhận diện họ cùng vai trò của họ trong xã hội. Ví dụ: luật sư, cảnh sát, bảo vệ, v.v…. Các hệ phái khác nhau trong giáo hội cũng có những lễ phục khác nhau cho chức sắc của họ. Trong thời của Chúa Giê-xu, người Pha-ri-si mặc những chiếc áo choàng dài có dây tua và thẻ bài (xem Ma-thi-ơ 23:5). Rồi cũng có kiểu thời trang vì thời trang. Các nhà thiết kế và người mặc các kiểu thiết kế có thể sử dụng y phục như một tác phẩm nghệ thuật, hay để trình bày một quan điểm hay chỉ để khiến người khác chú ý đến mình. Những kiểu thời trang như thế thường gàn dở và chóng qua. Y phục là nhu cầu cơ bản, được Đức Chúa Trời chu cấp đầu tiên cho A-đam và Ê-va, và bây giờ được Ngài chu cấp (bằng các phương cách phổ biến hơn) cho con người trên khắp thế giới. Vai trò chính của y phục không phải là phục vụ cho thời trang mà là để che đậy và bảo vệ.

Chúng ta nên ăn mặc như thế nào?

Chúng ta được dạy phải ăn mặc đứng đắn. I Ti-mô-thê 2:9-10 chép “Ta cũng muốn rằng phụ nữ nên ăn mặc đứng đắn, trang điểm giản dị và lịch sự, không bới tóc cầu kỳ hay đeo vàng, ngọc, hoặc dùng quần áo đắt tiền, nhưng làm các việc thiện, là điều phù hợp với người phụ nữ tin kính.” (TTHĐ)

Chúng ta phải ăn mặc sao cho mình được che đậy một cách đúng mực, và đừng tự phơi bày thân thể như là đối tượng tình dục, như cách ăn mặc của gái mại dâm. Có những mẫu thời trang và kiểu trang phục nhằm khơi dậy sự dâm dục và truyền đi thông điệp sẵn sàng tham gia vào sự phóng đãng (xem Châm Ngôn 7:10).

Chúng ta cũng phải ăn mặc sao cho phù hợp với giới tính sinh học của mình. Việc mặc quần áo của người giới tính khác và ăn mặc kiểu ái nam ái nữ là sai. Nói các khác, nếu bạn là nữ, hãy mặc sao cho người khác có thể nhận biết bạn là một cô gái. Còn nếu bạn là nam, hãy mặc sao cho người khác có thể nhận biết bạn là một chàng trai. Không nên tạo sự nhầm lẫn hay mơ hồ về giới tính của mình.

Chúng ta nên nghĩ thế nào về ngành công nghiệp thời trang?

Công nghiệp thời trang không đưa ra tiêu chuẩn về cái đẹp. Tiêu chuẩn đó chỉ do một mình Đức Chúa Trời thiết lập và không thay đổi. Thật vậy, vẻ đẹp thật sự tự thân nó không liên quan gì đến y phục hay thời trang. I Phi-e-rơ 3:3-4 chép “Đừng chú trọng sự trang điểm bề ngoài như làm tóc cầu kỳ, đeo vàng, mặc áo quần lòe loẹt, nhưng hãy trang điểm con người bề trong thầm kín bằng vẻ đẹp không phải tàn của tâm thần dịu dàng, yên lặng; đó là điều quý giá trước mặt Đức Chúa Trời.” (TTHĐ) Cũng không bao giờ để thời trang trở thành thần tượng trong đời sống. Công nghiệp thời trang và những sản phẩm của nó không phải là đối tượng chúng ta tôn thờ. Sự thay đổi của thời trang thế giới phản chiếu bản chất phù du của thế giới nói chung: “Thế gian với những dục vọng của nó đều qua đi, nhưng ai làm theo ý muốn của Đức Chúa Trời thì còn lại đời đời” (I Giăng 2:17, TTHĐ).

Không có gì sai khi mặc quần áo đẹp. Cũng không có gì sai khi Cơ Đốc nhân ăn mặc hợp thời trang hay làm việc trong ngành thời trang. Nhưng cuộc sống không chỉ có thời trang. Chúa Giê-xu phán: “Vậy nên, Ta bảo các con, đừng vì sự sống mà lo đồ ăn, cùng đừng vì thân thể mà lo đồ mặc. Vì sự sống quý hơn đồ ăn và thân thể quý hơn đồ mặc” (Lu-ca 12:22-23, TTHĐ). Không có gì sai khi ăn mặc hợp thời trang miễn là chúng ta nhìn mọi việc đúng với vị trí của nó, và những kiểu thời trang chúng ta chọn không đi ngược lại với tiêu chuẩn Kinh Thánh. Những kiểu thời trang không đứng đắn, thu hút sự chú ý của người khác, hay gây hiểu lầm về giới tính của người mặc thì không được phép sử dụng.

Chúng ta sống trong thế gian nhưng không thuộc về thế gian. Chúng ta phải là ngọn đèn chiếu sáng cho Đấng Christ. Cần phải tránh những kiểu thời trang buộc chúng ta phải để Chúa và Lời Ngài qua một bên, cho dù là tạm thời. Đấng Christ phải là trước tiên và quan trọng nhất trong đời sống chúng ta. Chúng ta không cần phải vứt bỏ hết mọi kiểu thời trang. Nhưng chúng ta phải chọn lựa. Cuối cùng, chúng ta phải nhấtt quyết trong lòng rằng không bao giờ loại bỏ Chúa ra khỏi đời sống.

Biên dịch: Khue Tran

Theo gotquestions.org

Tại Sao Chúa Cho Phép Bệnh Tật Xảy Ra?

Bệnh tật luôn là vấn đề khó khi phải đối diện. Điều quan trọng là hãy luôn nhớ rằng đường lối Chúa luôn cao hơn đường lối chúng ta (Ê-sai 55:9). Khi lâm phải ốm đau, bệnh tật hay thương tổn, chúng ta thường có xu hướng chú tâm vào sự đau đớn của mình. Ở giữa sự thử thách của ốm đau, chúng ta thường khó tập chú vào điều tốt lành mà Chúa có thể đem đến cho chúng ta như là kết quả của thử thách đó. Rô-ma 8:28 nhắc chúng ta nhớ rằng Đức Chúa Trời có thể mang đến điều tốt lành cho chúng ta trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhiều người nhìn lại khoảng thời gian bệnh tật như thời điểm được gần Chúa hơn khi học tập tin cậy Ngài hơn, và/hoặc học cách trân quý giá trị cuộc đời hơn. Đây chính là điều Chúa muốn vì Ngài luôn tể trị và biết rõ kết quả cuối cùng.

Điều này không có nghĩa rằng bệnh tật đến từ Chúa hay Ngài giáng bệnh tật trên chúng ta để dạy chúng ta một bài học thuộc linh nào đó. Trong thế giới đầy tội lỗi này, ốm đau, bệnh tật và sự chết luôn hiện diện chung quanh chúng ta. Là con người sa ngã, thể xác chúng ta dễ bị ốm đau, bệnh tật tấn công. Một số bệnh tật đến từ quy luật tự nhiên của thế giới này. Một số bệnh tật khác đến bởi sự tấn công của ma quỷ. Kinh Thánh mô tả một số trường hợp khi sự đau đớn thể xác đến từ sự tấn công của ma quỷ và các thế lực của nó (Ma-thi-ơ 17:14-18; Lu-ca 13:10-16). Vì thế, phần lớn bệnh tật không đến từ Chúa, nhưng đến từ ma quỷ. Ngay cả trong những hoàn cảnh đó, Đức Chúa Trời vẫn tể trị và kiểm soát. Đôi khi Ngài cho phép tội lỗi hay ma quỷ gây nên sự đau đớn trên thể xác chúng ta. Nhưng ngay cả khi bệnh tật không trực tiếp đến từ Chúa, thì Ngài vẫn sử dụng nó vì cớ mục đích tốt lành và trọn vẹn của Ngài.

Dẫu thế nào thì chúng ta không thể chối bỏ rằng đôi khi Chúa cho phép điều đó xảy ra, hay thậm chí Chúa cho phép bệnh tật xảy ra để khiến những mục đích chủ tể của Ngài được hoàn thành. Trong khi tật bệnh không được trực tiếp đề cập trong Hê-bơ-rơ 12:5-11, thì đoạn Kinh Thánh này vẫn nói rằng Chúa sửa dạy chúng ta để khiến chúng ta “sanh bông trái công bình” (câu 11). Bệnh tật có thể là cách Chúa sửa dạy trong tình yêu đối với chúng ta. Khó có thể hiểu được tại sao Chúa có thể làm như vậy. Nhưng khi chúng ta tin nơi sự tể trị của Chúa, thì sự đớn đau cũng có thể là cách mà Ngài cho phép hay khiến nó xảy ra.

Một ví dụ rõ nét nhất được tìm thấy trong Thi Thiên 119. Chú ý tiến trình từ câu 67, 71 và 75: “Trước khi chưa bị hoạn nạn, thì tôi lầm lạc; nhưng bây giờ tôi gìn giữ lời Chúa… Tôi đã bị hoạn nạn thật lấy làm phải, hầu cho học theo luật lệ của Chúa… Hỡi Đức Giê-hô-va, tôi biết rằng sự xét đoán của Ngài là công bình, và ấy là bởi sự thành tín mà Ngài làm cho tôi bị khổ nạn.” Tác giả Thi Thiên 119 đang nhìn sự đau đớn, bệnh tật từ quan điểm của Đức Chúa Trời. Ông nhận biết hoạn nạn là tốt cho ông. Và ấy là bởi sự thành tín mà Ngài khiến ông bị khổ nạn. Kết quả của sự hoạn nạn đó là để ông có thể học biết và vâng theo lời Ngài.

Thật vậy, đau khổ và bệnh tật chẳng bao giờ là vấn đề dễ đối diện. Nhưng đừng để bệnh tật khiến chúng ta mất niềm tin nơi Chúa. Chúa là tốt lành, ngay cả khi chúng ta đang chịu đau đớn. Thậm chí sự cuối cùng của đau đớn – là sự chết – vẫn là việc làm ra bởi sự tốt lành của Ngài. Thật khó có thể tưởng tượng ai đó đang ở thiên đàng lại hối tiếc về bệnh tật hay đau đớn họ đã trải qua khi còn sống trên đất.

Cuối cùng, khi ai đó bị đau đớn, trách nhiệm của chúng ta là quan tâm, chăm sóc, cầu nguyện và khích lệ họ. Khi một người đang bị đau đớn, không phải lúc nào cũng là lúc để nhấn mạnh rằng Chúa sẽ mang điều tốt lành đến từ sự đau đớn. Vâng, điều đó là đúng. Tuy nhiên, ở giữa sự đớn đau bệnh tật, không phải lúc nào cũng là thời điểm tốt nhất để chia sẻ sự thật đó. Người đang đau đớn rất cần tình yêu thương và sự khích lệ của chúng ta, chứ họ không thật sự cần lời nhắc nhở về một lẽ đạo thần học uyên thâm nào đó.

Thảo Anh dịch
Nguồn: Gotquestions

Nếu Chúa Không Chữa Lành

Dẫu biết rằng bệnh tật là một trong những hậu quả của tội lỗi mà con người phải gánh chịu, nhưng khi đối diện chúng, nhất là bệnh nan y, cảm xúc ban đầu của tất cả chúng ta là lo lắng và sợ hãi. Là Cơ Đốc nhân, chúng ta biết mình có một nơi để kêu cầu, đó là Giê-hô-va Ra-pha, Đấng Chữa Lành. Nhưng có phải lúc nào chúng ta cầu xin cũng được Chúa chữa lành không? Nếu Chúa không chữa lành thì sao? Chúng ta phải cầu nguyện như thế nào hay cầu xin điều gì cho chính mình và người thân của mình khi phải chống chọi với những căn bệnh “lành ít dữ nhiều”? Xin gửi đến quý độc giả câu trả lời qua bài viết dưới đây. (ND)

Nhiều tuần hóa trị đã phá hủy lớp niêm mạc miệng, làm tổn hại hệ miễn dịch, và đỉnh điểm là ca phẫu thuật kéo dài hàng tiếng đồng hồ để cắt bỏ khối u cỡ trái nho trong miệng của cô. Trong khi đó, bạn bè và người thân hết lòng dâng lên Chúa cùng một lời cầu xin: Chúa ôi, xin chữa lành cho cô ấy! Những lời cầu nguyện của họ bao phủ cô như là khí giới để cô chiến đấu trong cơn bệnh tật. Sau đó, cô chỉ vào đường thẳng trên bảng theo dõi bệnh lý mô tả các tế bào chết trong khối u và ngợi khen Chúa về sự thương xót của Ngài. Cô giải thích rằng hóa trị đã giết chết khối u trước khi bác sĩ phẩu thuật đưa dao vào, và sự chữa lành mà cô cầu xin bấy lâu nay đang kề cận.

Nhưng các tế bào chết đó không hứa hẹn sự chữa lành. Đúng hơn, đó là bướu ác hung hãn tấn công khiến mạch máu không thể chảy vào trung tâm khối u. Bướu phát triển nhanh tới mức không còn khả năng ở yên một chỗ. Nhiều tháng sau, chứng ung thư không chỉ tái phát mà còn lan rộng, làm tắt phổi và xâm lấn não.

Quay cuồng trong buồn đau

Khi sự cân bằng mỏng manh của các hệ cơ quan loạng choạng và suy sụp, thì những lời cầu xin chữa lành từ Hội Thánh cũng như từ chính môi miệng cô càng tha thiết hơn. Các bác sĩ khuyên cô nên sử dụng dịch vụ chăm sóc người bệnh giai đoạn cuối tại nhà, nhưng cô bám vào lòng tin quyết rằng Đức Chúa Trời phải làm cho bệnh tật của cô tan biến đi, và cô nhất định vô toa hóa trị cuối cùng. Dầu vậy, căn bệnh ung thư vẫn cứ tiến triển. Các chi bị phù nề và chất dịch tràn vào phổi. Rồi vào một đêm kinh hoàng, tiếng chuông báo động của phòng săn sóc đặc biệt vang lên khúc bi thương, tim cô đập nhẹ rồi từ từ dừng hẳn.

Hoàn toàn bất ngờ trước sự ra đi của cô, cả gia đình quay cuồng trong đau đớn. Họ đau khổ không biết sống thế nào khi vắng bóng cô, và tranh chiến để chấp nhận sự mong manh của một cuộc đời dấu yêu, tận trung cho Chúa, mặc dù họ liên tục nài xin Chúa chữa lành. Họ than khóc Sao việc này có thể xảy ra chứ? Chẳng lẽ Chúa không để ý đến lời cầu nguyện của họ sao? Hay thậm chí Ngài còn không nghe thấy? Phải chăng do họ cầu nguyện chưa đủ? Đức tin của họ liệu có nghèo nàn quá hay không? Làm sao Chúa lại có thể phớt lờ khi cô trung tín với Ngài đến như vậy?

Đức Chúa Trời đã dựng nên trời đất, bắn các hành tinh vào quỹ đạo, và tập hợp vật liệu làm nên tế bào chất trong cơ thể chúng ta. Chắc chắn, Ngài cũng có thể loại bỏ bệnh ung thư, sắp xếp lại các xương, hay phục hồi sự lưu thông máu đến những vùng tổn thương.

Giằm Xóc khó chịu hiện nay

Đức Chúa Trời có thể và đã từng chữa lành. Trong quá trình tôi khám chữa bệnh, Ngài đã dùng sự phục hồi thật mong manh của một bệnh nhân để kéo tôi đến gần Ngài. Trong thời gian thi hành chức vụ, Chúa Giê-xu đã thực hiện những lần chữa lành thật kỳ diệu qui vinh hiển cho Đức Chúa Trời và làm vững mạnh đức tin (Math 4:23; Lu 4:40). Kinh Thánh khuyến khích chúng ta sốt sắng cầu nguyện (Lu 18:1-8; Phil 4:4-6). Nếu Thánh Linh thôi thúc chúng ta cầu xin sự chữa lành, dù là cho bản thân hay cho người khác, thì chúng ta cũng phải tha thiết cầu xin.

Nhưng khi cầu xin, chúng ta phải chú ý đến sự khác biệt quan trọng: dù Chúa có quyền chữa lành, nhưng chúng ta không bao giờ được nghĩ rằng Ngài phải chữa lành.

Sự chết là hậu quả của sự sa ngã (Rô 6:23). Sự chết đến với tất cả chúng ta, và cách phổ biến nhất là qua bệnh tật. Khi Đấng Christ trở lại, không có căn bệnh nào có thể làm vấy bẩn công trình sáng tạo của Đức Chúa Trời (Khải 21:4), còn bây giờ, chúng ta phải chờ đợi và than thở vì thân thể héo mòn. Chúng ta có thể cho rằng sự chữa lành là điều tốt đẹp nhất, nhưng sự khôn ngoan của Chúa vượt trổi hơn cả tầm hiểu biết ấn tượng nhất của chúng ta (Ê-sai 55:8). Chúng ta không thể uốn nắn ý muốn Ngài cho giống với ý của mình được.

Nhiều lần Kinh Thánh mô tả những trường hợp trong đó Đức Chúa Trời không loại bỏ ngay sự đau khổ, mà ngược lại, Ngài dùng nỗi khổ đau cho mục đích tốt lành (Sáng 50:20; Giăng 11:3-4; Rô 5:3-5). Sứ đồ Phao-lô viết về sự đau đớn trong chính thân thể ông khi “một giằm xóc vào thịt tôi… đã ba lần tôi cầu nguyện Chúa cho nó lìa xa tôi. Nhưng Chúa phán rằng “ân điển Ta đủ cho ngươi rồi, vì sức mạnh của ta nên trọn vẹn trong sự yếu đuối” (II Cô 12:7-9). Câu trả lời của Đức Chúa Trời đối với lời cầu xin của Phao-lô không phải là chữa lành cho ông mà là hành động qua sự đau đớn của Phao-lô để kéo ông đến gần sự vinh hiển của Ngài. Tấm gương tuyệt vời nhất, đó là qua sự đau đớn và sự chết của Đấng Christ, Ngài giải cứu chúng ta khỏi tội lỗi và tuôn đổ ân điển trên chúng ta (Rô 3:23-25; Êph 1:7).

Nhịp tim hướng về Thiên đàng

Khi chúng ta làm ngơ việc Chúa làm trong cơn khốn khổ, mà chỉ nín thở bám lấy hy vọng được chữa lành, tức là chúng ta đã từ bỏ những cơ hội để gần gũi, để có sự thông công và chuẩn bị tâm linh vào lúc cuối đời mình. Nghiên cứu cảnh báo rằng những người ở trong cộng đồng tôn giáo thường theo đuổi những giải pháp táo bạo lúc cuối đời, và rất có thể là chết trong phòng săn sóc đặc biệt (ICU).

Nếu chỉ chăm chăm trông chờ sự chữa lành thay vì nhìn vào thực tế thân thể hay chết của mình, thì chúng ta sẽ chạy theo những cách chữa trị không chỉ vô vọng, mà còn cướp mất khả năng suy nghĩ, giao tiếp và cầu nguyện trong những ngày cuối đời. Chúng ta quên rằng nếu Chúa không chữa lành thì điều chúng ta cần là sự dũng cảm, bình an và sáng suốt để chịu đựng. Và nếu sự chữa lành không đến thì một tâm trí chỉ nghĩ đến sự chữa lành khiến chúng ta và những người chúng ta yêu mến bị mắc cạn trong những nỗi nghi ngờ đáng lo ngại về giá trị của đức tin.

Phúc âm đem đến niềm hy vọng vượt trội hơn cả việc chữa lành cơ thể chúng ta. Bên nầy thập tự giá, ngay cả khi tầm nhìn của chúng ta bị lu mờ và thế giới có tận chung, thì chúng ta cũng chẳng cần phải sợ chết. Đấng Christ đã chiến thắng, và qua sự phục sinh của Ngài, sự chết đã mất hết nọc độc (I Cô-rinh-tô 15;55-57). Sự chết chỉ là hơi thở tạm bợ, là sự chuyển tiếp, là một nhịp đập trước lúc chúng ta đoàn tụ với Chúa phục sinh của mình (II Cô-rinh-tô 4:17-18). Bên kia thập tự giá, chết không phải là hết. Nhờ sinh tế của Đấng Christ thay cho chúng ta, nhờ ân điển tuôn tràn từ Đức Chúa Trời, chúng ta nhận được sự chữa lành tâm linh để bước qua cõi đời đời, cho dù thân thể hiện tại của chúng ta có hao mòn và vỡ tan.

Cầu xin những điều khác nữa

Khi đối diện với bệnh tật đe dọa tính mạng, tất nhiên hãy cầu xin được chữa lành nếu Thánh Linh cảm thúc bạn làm điều đó. Nhưng cũng hãy cầu nguyện rằng, nếu sự chữa lành không phải là điều Chúa muốn, thì xin Ngài trang bị cho bạn và người thân sức mạnh, sự thông sáng và sự nhận biết ý muốn Ngài. Hãy cầu xin Chúa ban cho hết thảy chúng ta sự bình an để chịu đựng sự đau đớn, hay sự yếu đuối bằng đôi mắt hướng về thiên đàng, ngay cả khi sự sợ hãi khiến chúng ta phải quỳ xuống. Hãy cầu nguyện rằng khi bóng tối xâm lấn, và ánh sáng trong chúng ta tắt lịm dần, thì ánh sáng của thế giới tâm linh sẽ soi rọi tâm trí và tấm lòng chúng ta, kéo chúng ta đến với chính Ngài trong những giờ phút cuối cùng chúng ta còn trên đất này. Hãy cầu xin Chúa giúp chúng ta nhận biết trong lòng rằng kết cuộc của chúng ta trên đất này không hề là sự tận cùng.

Cho dù sự chết có vẻ tăm tối đến đâu, thì nó cũng chỉ thoáng qua và tạm thời, chỉ là một hơi thở trước khi nhận lãnh sự sống đời đời.

Tác giả: Kathryn Butler

Người dịch: Khue Tran
Nguồn https://www.desiringgod.org/articles/if-god-doesnt-heal-you

Sự Tể Trị Của Chúa Trong Ngày Bạn Gặp Rối Ren

Tác giả: Courtney Reissig

Tôi là người lập kế hoạch. Trong điện thoại tôi có một danh sách những việc phải làm nối tiếp nhau, được sắp xếp theo từng ngày. Hiếm khi nào tôi bắt đầu một ngày làm việc mà không có kế hoạch. Tự phát không phải là cá tính của tôi. Thật ra, tự phát còn khiến tôi bực mình.

Cách đây vài tuần, cơn sốt cao của một trong mấy đứa nhỏ nhà tôi nhanh chóng trở thành việc đại sự của gia đình. Trong vòng 48 tiếng, toàn thể gia tộc bị bệnh, không phải chỉ một bệnh mà là hai chứng bệnh. Bác sĩ nhi của gia đình gọi đó là vi-rút phái sinh. Còn tôi thì gọi đó là hoàn toàn mất tự chủ.

Mặc dù tôi qua khỏi mà không bị tổn thương gì, nhưng danh sách những việc tôi phải làm nằm yên đó mà không hề có một công việc nào được gạch chéo. Khi hết bệnh, tôi bước vào tình trạng hoang mang nhẹ. Làm sao tôi theo kịp tiến độ làm việc? Tôi sẽ phải moi ra đống áo quần để giặt, chén bát để rửa, và hạn chót viết bài trong nhiều tuần. Tâm trạng hoảng loạn chuyển sang tự thương hại, và tôi bắt đầu thắc mắc có phải Chúa đã sai lầm khi ban cho tôi một tuần kinh khủng với bệnh tật.

Một Ngày Tươi Mới

Tôi nhớ khi còn nhỏ thường hát bài Thi thiên được phổ nhạc có tên là “Một Ngày Tươi Mới”, lấy ý từ Thi Thiên 118:24:

Một ngày tươi mới do Chúa Cha ban cho;

Lòng mừng thơ thới trong tiếng ca rộn ràng.

Vì lý do nào đó, bài hát sôi động này thường xuyên xuất hiện trong đầu tôi trong tuần đó. Khi các kế hoạch của tôi biến mất (và được thay thế bằng việc chăm sóc người bệnh ), tôi lại nghe bài hát thưở ấu thơ vang lên trong đầu.

Tôi tự nhủ: Courtney, hôm nay là ngày Chúa ban cho, đừng khinh thường!

Nói thì dễ hơn làm.

Khi một ngày của chúng ta đầy ắp những công tác đã hoàn thành, các thành viên trong gia đình vui vẻ, công việc có những kết quả rõ ràng, thì thật dễ nghĩ rằng “một ngày tươi mới do Chúa Cha ban cho.” Thật dễ vui sướng với một ngày như vậy. Thật dễ vui mừng khi tất cả đều ổn trong thế giới nhỏ bé của chúng ta.

Nhưng còn ngày làm việc vất vả thì sao? Khi mọi thứ đều không ổn? Khi có tin xấu? Khi bạn muốn sửa lại mọi việc vào lúc 9g sáng? Khi đồng nghiệp làm gián đoạn kế hoạch của bạn vì cô ấy cần bạn giúp đỡ, và bây giờ bạn phải làm đến chiều tối. Bạn có thể vui mừng thơ thới trong ngày hôm đó không? Bạn có thể nhìn thấy quà tặng của Chúa mỗi ngày dành cho bạn trong những điều tồi tệ cũng như điều tốt đẹp không?

Tôi nghĩ là có.

Mục đích của Chúa cho cuộc đời bạn

Nếu mục đích của cuộc đời chúng ta chỉ là hiệu quả, hạnh phúc và sự thoả mãn cho riêng mình, thì có lẽ chúng ta có lý do để loại bỏ Thi Thiên 118:24 ra ngoài. Nhưng không phải như vậy. Mục đích của Đức Chúa Trời cho cuộc đời chúng ta là để Ngài được vinh hiển, để chúng ta trở nên giống Chúa Giê-xu, và để chúng ta trưởng thành trong tình yêu thương với những người xung quanh. Chúng ta không phải là những hữu thể tự lập. Điều này có nghĩa là có vô số cảnh tượng diễn ra trong cuộc đời chúng ta nhằm hoàn thành mục đích lớn hơn của Chúa cho chúng ta.

Một người thân trong gia đình bị bệnh có thể là phương cách Chúa dùng để khiến bạn và họ trở nên giống Con Ngài hơn. Khi bạn bỏ kế hoạch của mình xuống và phục vụ, thì Đức Chúa Trời hành động. Khi người bệnh thừa nhận những giới hạn của mình và nhìn thấy nhu cầu của mình trong một thế giới sa ngã, thì Đức Chúa Trời làm việc. Một ngày tồi tệ không có nghĩa là bàn tay Chúa đang chống lại bạn, mà có thể đó là cách Chúa bày tỏ Ngài đang đứng về phía bạn.

Đức Chúa Trời không từ chối chúng ta điều tốt lành nào cả (Thi 84:11). Nếu chúng ta không có được điều gì, đó là vì điều đó không ích lợi cho chúng ta. Mỗi hoàn cảnh xảy đến với chúng ta đều ở dưới sự kiểm soát của Ngài. Ngài biết số sợi tóc trên đầu chúng ta, thì thử hỏi Ngài còn biết hậu quả của những cuộc đời điên dại nhiều đến mức nào (Math10:29-30; Lu 12:7)? Chúng ta chỉ nhìn cuộc đời từ một góc độ, còn Chúa thì thấy từ nhiều phía. Chúng ta có thể chấp nhận những ngày Ngài ban cho chúng ta với lòng tin chắc và tin cậy vì Ngài biết nhiều hơn chúng ta và nhìn thấy toàn bộ bức tranh về cuộc đời chúng ta.

Sự nhân từ của Chúa trong cuộc đời chúng ta

Thi Thiên 118 là bài ca cảm tạ. Tác giả Thi Thiên kêu gọi dân tộc Y-sơ-ra-ên ngợi khen Đức Chúa Trời vì tình yêu bền vững của Ngài, rồi ông kể lại sự giải cứu của Chúa ra khỏi tai hoạ, là lý do dẫn đến sự thờ phượng. Câu 24 có khả năng nói đến cái được gọi là ngày lễ hội, là ngày họ kỷ niệm sự giải cứu của Chúa. Là tín hữu, chúng ta có thể tham dự lễ kỷ niệm này, ngay cả trong những ngày khó khăn nhất. Có thể chúng ta không trải nghiệm sự giải cứu khỏi thử thách đời này, nhưng trong Chúa Giê-xu chúng ta có được sự giải cứu quan trọng nhất.

Sự nhân từ của Chúa bày tỏ giữa hoàn cảnh khó khăn tràn ngập cả Kinh Thánh, từ chuyện Giô-sép tuyên bố Đức Chúa Trời khiến điều ác của các anh trở thành điều ích lợi (Sáng 50:20) cho đến sự bất công tột bực khi Chúa Giê-xu bị treo trên thập tự giá. Những ngày có vẻ là thất bại trong cái nhìn của thế gian- và thậm chí trong mắt chúng ta- thật sự không hề là thất bại. Chúng đang hoàn thành kế hoạch của Đức Chúa Trời cho chúng ta và cho thế giới.

Cho dù Đức Chúa Trời dự định cho bạn một ngày hôm nay như thế nào, thì đó cũng là ngày Chúa ban cho bạn. Ngài muốn đạt được mục đích của Ngài trong cuộc đời của bạn và của những người xung quanh bạn. Ngay cả khi bạn cảm thấy như mọi thứ đều không như ý bạn, thì Ngài vẫn xứng đáng để bạn ngợi khen. Một ngày tươi mới do Chúa Cha ban cho; lòng mừng thơ thới trong tiếng ca rộn ràng.

Đôi điều về tác giả: Courtney Reissig là tác giả của Glory in the Ordinary: Why your Work in the Home Matters to God (sẽ ra mắt vào tháng 4/ 2017) và The Accidental Feminist: Restoring Our Delight in God’s Good Design. Bà kết hôn với Daniel, và có ba con trai. Họ cùng hầu việc Chúa tại Hội Thánh Midtown Baptist ở Little Rock, Arkansas. Bạn có thể đọc thêm các bài viết trên blog của bà hoặc theo dõi bà trên Twitter.

Người dịch: Khue Tran
Link nguồn https://www.thegospelcoalition.org/article/when-gods-sovereignty-and-your-bad-day-meet

Podcasts

Latest sermons