Sự Ăn Năn Thật

106

(Ê-xê-chi-ên 18:30b)
Xã hội và nếp sống của cha mẹ tác động không ít đến lối sống của con người. Tuy nhiên, không vì thế mà chúng ta có thể chối bỏ trách nhiệm cá nhân. Dù trách nhiệm liên đới là điều cần lưu ý, nhưng từng người phải chịu trách nhiệm về mọi việc làm của mình. Khi làm điều gì sai trái, chúng ta không nên đổ lỗi cho người khác hay cho cộng đồng. Đây là điều mà Tiên tri Ê-xê-chi-ên nhấn mạnh.

Chắc chắn lối sống của nhiều người ít nhiều ảnh hưởng trên chúng ta, nhưng họ không phải là người quyết định cuộc đời chúng ta. Cuộc đời dễ trở thành một bi kịch, nếu chúng ta để cho một người nào đó không phải là Đức Chúa Trời quyết định mục đích cũng như lối sống của mình. Thực tế cho thấy rằng hậu quả của tội lỗi trong quá khứ vẫn thường tác động xấu đến thế hệ mai sau, nhưng sứ điệp đặc biệt của Tiên tri Ê-xê-chi-ên cho thấy người Y-sơ-ra-ên không thể thoái thác trách nhiệm cá nhân về những việc làm và tội lỗi của họ. Lời cảnh cáo của Tiên tri Ê-xê-chi-ên vừa là lời khích lệ người Y-sơ-ra-ên tránh xa tội lỗi, vừa nhắc họ đừng kêu la rằng: “Đó không phải là tội lỗi của chúng tôi, Đức Chúa Trời không công bằng.” Ngài không phải là không công bằng. Ngài phán xét mỗi người theo việc làm của họ và kêu gọi từng thế hệ ăn năn, vâng lời và bước đi trong đức tin.

Dù là ai chăng nữa, nếu không sống nếp sống công chính, thánh thiện thì người đó sẽ chết. Nếu một con người sống phạm pháp ăn năn, từ bỏ đường tà, bước đi trong lối công chính thì người đó sẽ sống. Con không chịu trách nhiệm về tội lỗi của cha và ngược lại. “Linh hồn nào phạm tội thì sẽ chết,” Lời Đức Chúa Trời khẳng định như vậy. Chúng ta không thể ỷ lại lòng thương xót của Đức Chúa Trời mà chối bỏ hết mọi trách nhiệm của chính mình. Gây ra tội ác phải chịu tai họa mà không nhận ra mình chịu khổ vì chính tội ác của mình lại đổ cho cha ông thời trước là vô trách nhiệm. Sa-tan kẻ cám dỗ chúng ta, tìm kiếm mọi điều để kiện cáo chúng ta trước Chúa nhưng chúng ta có quyền quyết định phạm tội hay không. Chúng ta không thể nói tại Sa-tan cám dỗ, tôi mới phạm tội như vậy, cũng không thể cho là tại hoàn cảnh, tại người đó, tại môi trường xã hội… khiến tôi phải làm vậy. Chúng ta luôn là người chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, chúng ta thường bị tác động bởi điều xấu, bị ma quỉ cám dỗ, nhưng Đức Chúa Trời luôn ban cho phương tiện để chúng ta thắng hơn bởi lời Chúa hứa. Chúng ta phạm tội là do sự lựa chọn của chính mình, hãy thừa nhận trách nhiệm mình khi phạm tội cũng là lúc chúng ta ăn năn để Đức Chúa Trời tha thứ, thanh tẩy đời sống và phục hồi mối thông công giữa chúng ta với Ngài.

Vì bản chất thánh thiện, Chúa còn muốn đem sự sống mới cho tội nhân nào muốn xây bỏ lối ác. Dù ngày xưa cha ông có làm lành tích đức đến bao nhiêu cũng không đủ để chuộc tội cho ta ngày nay. Còn nếu kẻ ác có xấu xa bao nhiêu nhưng nếu nghe theo Chúa mà từ bỏ đường ác thì vẫn nhận được sự sống đời đời. Chúa không phải là một vị quan án bình thường. Ngài luôn luôn kêu gọi tội nhân: Hãy ăn năn! Ăn năn thì được sự sống! Còn các quan án bình thường thì chỉ biết vạch tội rồi kêu án chứ không hề khuyến khích ai phải ăn năn. Làm chứng nhân cho Đức Chúa Trời là điều khó khăn nhưng là cách tốt nhất để đáp ứng lại tình yêu vô lượng của Ngài. Chúng ta hãy ra đi khuyên giục mọi người từ bỏ lối sống cũ để được theo Chúa.

Xin Chúa giúp chúng ta ăn năn, trở lại cùng Ngài và sống thanh sạch mỗi ngày.