Kinh Thánh thường dùng sự kiện trong thế giới tự nhiên để soi sáng những chân lý trong lãnh vực thuộc linh. Ánh sáng thường được dùng để minh họa bản chất của Chúa – Chúa là sự sáng – cũng như nói lên đặc điểm của người theo Ngài – tức người thuộc về sự sáng. Những đặc điểm của người thuộc về sự sáng, đó là nhân từ, công bình, và thành thật. Người đi trong sự sáng không những không tham dự nhưng còn quở trách những công việc thuộc về bóng tối vì với người đó chỉ nghe nói đến cũng đã cảm thấy hổ thẹn rồi. Nhiều người cho rằng câu này là bài thánh ca được Hội Thánh đầu tiên hát trong lễ báp-tem. Khi các tân tín hữu lên khỏi nước, tượng trưng cho việc từ sự chết đến sự sống, bài hát nhằm giục giã họ “vùng dậy từ cõi chết để được Chúa Cứu Thế chiếu sáng.” Sự chết ở đây là bóng tối tội lỗi. Vùng lên khỏi bóng tối tội lỗi và được Chúa chiếu sáng là những bước đầu tiên của đức tin. Từ nguyên tắc này, Phao-lô đưa ra những lời khuyên cụ thể. Mỗi chúng ta đều có một quá khứ tội lỗi. Đó là lúc ta còn ở trong bóng tối trước khi quay lại với Chúa.
Những công việc của sự tối tăm là những điều mà trước khi đặt đức tin trong Chúa Cứu Thế, ta chưa phân biệt được. Càng sống trong bóng tối tội lỗi, sự mù lòa thuộc linh càng trở thành nghiêm trọng đến nỗi người ta không còn muốn biết đến những điều sai phạm. Đã có lần ta ở trong bóng tối, mê muội và quờ quạng, nhưng ân sủng Chúa đã đánh thức ta khỏi giấc ngủ để nhìn thấy Chúa Cứu Thế là ánh sáng của thế giới. Bây giờ ta được kêu gọi “bước đi như các con sáng láng”, tức sống như người thuộc về ánh sáng. Con cái của sự sáng có nghĩa là ta phải mang hình ảnh Chúa Giê-xu là nguồn của sự sáng. Mỗi ngày phải giống Chúa hơn. Ngày càng chết đi bản ngã và sinh lại trong bản tính Chúa Cứu Thế như được tượng trưng bằng hình thức báp-tem. Khi còn trong bóng tối, ta tìm cách thỏa mãn tư dục, bây giờ, là con của sự sáng, ta không tham dự vào những việc tối tăm đã từng làm trong quá khứ, trái lại hết sức làm điều gì đẹp lòng Chúa. Trong bóng tối, đời sống ta không thể đâm hoa kết trái, nhưng trong sự sáng, làm những điều tốt lành, công chính và chân thật là những bông trái.
Thật vậy, khi liên hệ câu chuyện chiếm thành A-hi trong Cựu Ước, chúng ta thấy rằng chỉ sau khi tội lỗi đã được trừ khử khỏi giữa vòng tuyển dân, Chúa mới truyền lệnh cho Giô-suê thi hành án phạt đối với dân A-hi. Giô-suê vâng lời và từ chỗ thất bại, người Y-sơ-ra-ên tiến đến chiến thắng khải hoàn. Giải quyết mọi tội lỗi trong đời sống luôn luôn là điều kiện tiên quyết để được Chúa sử dụng và nguyên tắc này áp dụng cho cả cá nhân, gia đình cũng như Hội Thánh. A-hi và Bê-tên nằm ở vị trí chiến lược nhằm giám sát lối vào một khu vực rộng lớn với đồi núi chập chùng. Vì thế chiến thắng A-hi một lần nữa xác nhận rằng Đức Chúa Trời ở cùng dân Ngài và Ngài ban đất hứa cho họ. Nhiều lần trong lịch sử Y-sơ-ra-ên cũng như trong cuộc đời của những người theo Ngài, dường như Sa-tan chiến thắng, nhưng khi Đức Chúa Trời kêu gọi ăn năn và cất bỏ tội lỗi thì tình thế hoàn toàn đổi khác. Khi chối Chúa ba lần, Phi-e-rơ đã thất bại thê thảm, nhưng khi ông ăn năn, Chúa phục hồi ông. Từ một con người sợ hãi, Phi-e-rơ đã trở nên can đảm, hết lòng sống và chết vì Danh Chúa Giê-xu. Để được như Phi-e-rơ, chúng ta phải ăn năn, vâng lời và chỗi dậy. Sau đó, Chúa sẽ phục hồi và ban chiến thắng cho chúng ta.
Với Giê-ri-cô, kế hoạch và chiến lược được Đức Chúa Trời vạch ra và Giô-suê cứ theo đó mà thi hành. Còn A-hi, Đức Chúa Trời ban bố mệnh lệnh và Giô-suê phải vận dụng chiến lược của mình để tấn công. Đức Chúa Trời có thể sử dụng nhiều cách để giúp chúng ta chiến thắng. Khi Ngài dùng những phương cách giống như Ngài đã dùng để triệt hạ Giê-ri-cô, nhưng thường thì Ngài sử dụng kỷ năng của những người mà Ngài đã trang bị, cũng là những người hết lòng vâng phục và tận hiến. Ngài sử dụng những con người bất toàn và thất bại nhưng biết vâng lời và tiếp tục tìm kiếm ý muốn của Ngài. Qua họ, Đức Chúa Trời hoàn thành mục đích của Ngài.
Xin Chúa giúp chúng ta sống đắc thắng,luôn bước đi trong sự sáng, vâng lời Ngài và chỗi dậy tiếp tục đi lên trên linh trình theo Chúa.