Trang chủ Blog Trang 22

Sống Theo Đường Lối Chúa

(Thi-thiên 128:1)

Trước giả Thi Thiên 128 định nghĩa về phước hạnh trong cái nhìn của ông sau những năm tháng của cuộc đời. Phước là khi sống trong sự kính sợ Đức Giê-hô-va, và đi trong đường lối Ngài. Với trước giả, phước hạnh của một người trước tiên là nhận biết Chúa là ai trong cuộc đời mình và trong cả
hoàn vũ này, đồng thời lựa chọn thái độ sống kính sợ và tuân thủ mọi luật lệ được ban ra từ Đấng ấy.

Bức tranh mô tả về phước hạnh trong Thi Thiên này không giống với cách con người thường nghĩ về phước hạnh. Phước hạnh ở đây không hứa hẹn tiền tài như nước, thành công vang dội, tiếng tăm lẫy lừng. Phước hạnh trước giả mô tả rất đỗi bình dị nơi cuộc sống hằng ngày trong từng gia đình. Đó là được vui hưởng thành quả từ sức lao động của mình, được có một mái ấm gia đình sum vầy trọn vẹn bên gia đình, và được nhìn thấy sự tiếp nối giữa các thế hệ kính sợ Chúa trong dòng dõi mình. Điều khiến chúng ta được khích lệ trong Thi Thiên này là phước hạnh không phải là một sự may mắn chỉ đến với một số người đã được định sẵn theo số mệnh, nhưng tất cả chúng ta đều có quyền lựa chọn đi theo con đường nhận lãnh phước hạnh, bằng cách sống kính sợ Chúa và làm theo Lời Ngài.

Phước lớn nhất của người Cơ Đốc không chỉ là nhận được những điều tốt lành từ Đấng mình thờ phượng, mà chính là được thờ phượng Đấng ấy, được có mối liên hệ cá nhân với Đấng chủ tể cả hoàn vũ này, được có Lời Chúa soi dẫn trong mọi nẻo đường đời bằng phẳng lẫn gập ghềnh. Cái nhìn về phước của Thi Thiên 128 giúp chúng ta nhận ra mỗi con cái yêu dấu của Chúa đều là những người có phước, kể cả khi chúng ta đang sống với những khủng hoảng khác nhau của cuộc đời. Năm mới là dịp sum họp gia đình theo văn hóa người Việt, cũng là dịp để chúng ta chiêm nghiệm lại những phước lành Chúa đã ban cho mình trong năm qua, và chia [email protected]– (+84) 28.3865.4276-www.httltohienthanh.org sẻ cho nhau nghe những điều tốt đẹp ấy. Khoảnh khắc được sum vầy bên gia đình, được thưởng thức những món ăn truyền thống bên mâm cơm, được lắng nghe và nhìn thấy những điều Chúa làm trên từng thành viên, chính là lúc chúng ta cảm nhận được phước hạnh bình dị mà không phải gia đình nào cũng có được. Phước hạnh của người Cơ Đốc không phải là sở hữu nhiều của cải vật chất hay khoác lên mình sự tiếng tăm danh vọng, mà là được tận hưởng mối liên hệ giữa con người với Đấng Sáng Tạo, và giữa con người với con người. Người đời cầu phước nhưng không rõ phước đến từ đâu và làm sao nhận lãnh được. Nhưng con dân Chúa mong được phước từ Đức Chúa Trời, là Đấng ban cho điều Ngài có, vì Đức Chúa Trời là nguồn phước và Ngài cũng là Đấng thành tín. Người đời tìm mọi cách để được phước nhưng con cái Chúa thì phước hạnh và sự thương xót sẽ theo chúng ta.

Kính sợ Đức Giê-hô-va không phải là run rẩy, sợ sệt như Chúa là một hung thần, nhưng là ý thức của một tạo vật trước Đấng Tạo Hóa rằng Ngài là Đấng cao cả, Đấng tạo dựng nên chúng ta, là Đức Chúa Trời khác biệt chúng ta một trời một vực, nhưng Ngài cũng thật gần vì Ngài là Cha chúng ta. “Kính sợ Đức Giê-hô-va” là tôn Chúa lên cao, nhận Ngài là Đấng tể trị đời sống mình, bày tỏ lòng kính sợ bằng sự tin cậy và vâng lời Ngài cách tuyệt đối. Phước cho ai kính sợ Chúa và sống đúng như vậy. Kết quả của đời sống kính sợ Đức Giê-hô-va là “đi trong đường lối Ngài,” tức sống theo tiêu chuẩn và sự hướng dẫn của Lời Chúa. Khi chúng ta chưa thấy phước hạnh Chúa theo mình, hãy xét lại xem chúng ta đang “đi trong đường lối” nào. Chúng ta không thể cứ sống theo ý mình, hoặc sống theo ý của số đông, của bạn bè, của con người rồi lại thắc mắc với Chúa rằng tại sao con không được phước!

Xin Chúa giúp chúng ta biết sống kính sợ Chúa và đi trong đường lối Ngài trong suốt năm mới này.

Sự Bảo Vệ Của Chúa

(Phục-truyền 32:10b)

Chúng ta thật được khích lệ khi chúng ta suy nghĩ về sự yêu thương và sự gìn giữ của Chúa với con dân Ngài. Không ai có thể dùng tay mình để đụng vào con ngươi của mắt, vì một phản xạ tự nhiên là mí mắt sẽ nhắm lại. Nếu vô tình, một vật gì hay ai đó đụng vào mắt, thì chúng ta sẽ cảm thấy thật là khó chịu. Ở đây, Chúa hứa rằng Ngài gìn giữ dân sự của Ngài như là con ngươi của mắt mình, để cho thấy rằng thế gian và kẻ thù nghịch không dễ gì có thể đụng vào dân sự của Chúa, một dân tộc mà Ngài đã chọn lựa và kể là một phần của chính thân thể Ngài. Nếu ai cố tình phá hủy dân Chúa, cố tình đụng vào mắt của Ngài, thì người đó đang làm cho Đức Chúa Trời lấy làm khó chịu, hay họ đang chọc giận Ngài.

Lịch sử suốt 4000 năm qua cũng đã minh chứng, dù Chúa cho phép và sử dụng dân ngoại như cây roi để đoán phạt tuyển dân, nhưng những kẻ hà hiếp quá tay trên dân Chúa chắc chắn sẽ trả giá rất đắt. Dân Y-sơ-rs-ên là sản nghiệp của Ngài. Nói đến sản nghiệp là nói đến những giá trị và quyền sở hữu. Dân tộc ấy đã được Chúa phán bảo “Đừng sợ, vì ta đã chuộc ngươi”. Hội Thánh của Chúa cũng vậy, Ngài kể đó là báu vật “đã được chuộc bằng giá cao rồi”. Chính Chúa Giê-xu Christ, Con Đức Chúa Trời đã dâng mạng sống Ngài chuộc tội chúng ta và khiến chúng ta trở nên dòng dõi công bình của chính Ngài, nên chúng ta thật giá trị, và tất cả chúng ta thuộc về quyền sở hữu của Đức Chúa Trời. Là Hội Thánh của Đức Chúa Trời, là dân sự của Ngài, chúng ta được Chúa gìn giữ bảo vệ như con ngươi của mắt Chúa. Tên của mỗi chúng ta được Ngài khắc chạm vào lòng bàn tay của Ngài. Thành ngữ “con ngươi của mắt mình” được ghi lại nhiều lần trong Thánh Kinh. Thành ngữ ngày xuất hiện lần đầu tiên trong Phục Truyền 32:10 “Ngài tìm được họ trong một nơi hoang vắng, giữa những tiếng gào thét của hoang mạc. Ngài bao phủ họ, chăm sóc họ, gìn giữ họ như con ngươi của mắt Ngài.”.

Câu Kinh Thánh này cho biết lúc người Do Thái còn lưu lạc trong hoang mạc, Chúa tìm kiếm, hướng dẫn, dạy dỗ, chăm sóc và giữ gìn họ. Tác giả sách Phục Truyền so sánh: Trước khi được Chúa quan tâm, dân Y-sơ-ra-ên phải đối diện với những giông tố trong cuộc đời, những trận bão cát trong sa mạc đe dọa họ. Khi Chúa đem họ về với Ngài, Đức Chúa Trời che chở gìn giữ họ kỹ càng như gìn giữ “con ngươi của mắt Ngài.” Như không ai để cát nào chạm vào mắt, Chúa không để cho một nguy hiểm nào, dù nhỏ như hạt cát trong sa mạc, có thể chạm đến người thuộc về Ngài. Được Chúa quan tâm gìn giữ là một điều phước hạnh. Tác giả Thi Thiên bày tỏ ước vọng đó như sau: “Xin Chúa gìn giữ con như con ngươi của mắt Ngài. Xin giấu con dưới bóng của cánh Ngài.” Như người chăn dõi trông bầy chiên, như người mẹ để mắt tới đứa con đang vui đùa, như gà mẹ ấp ủ con mình trong cánh, Chúa quan tâm, chăm sóc và gìn giữ những người thuộc về Ngài. Chúa truyền cho những người thuộc về Ngài “Hãy giữ lời dạy dỗ của ta như con ngươi của mắt con.”. Mạng lệnh của Chúa phải là điều cao trọng hơn hết cho những người thuộc về Chúa.

Khi dân Do Thái ăn năn, Chúa lắng nghe lời cầu xin của họ. Chúa truyền cho Tiên tri Xa-cha-ri loan báo lời hứa của Chúa cho dân sự của Ngài như sau: “Đức Giê-hô-va vạn quân phán rằng ai đụng đến anh em, tức là đụng đến con ngươi của mắt Ngài.”. Bài ca của Môi-se vẫn như đang vang vọng từ trong quá khứ cho tới hôm nay về Đấng Chí Cao đã phân phát sản nghiệp cho muôn dân. Ngài định bờ cõi của các dân theo số của dân Y-sơ-ra-ên, cũng là Đấng Thành Tín bảo vệ dân sự của Ngài.

Xin Chúa giúp chúng ta luôn tin cậy vào sự bảo vệ của Chúa trên đời sống chúng ta.

Podcasts

Latest sermons