Trang chủ Blog Trang 4

Vượt Qua Khó Khăn

(I Phi-e-rơ 2:21)

Chúa Giê-xu đã phải gánh chịu gian khổ khi Ngài vào trần gian này. Ngài đã được sinh ra trong cảnh nghèo hèn. Cha mẹ Ngài phải sang nước khác để tị nạn khi Ngài còn thơ ấu. Khi thi hành chức vụ, Ngài bị người ta chất vấn, công kích. Cuối cùng Ngài bị bắt, bị hành hạ, bị sỉ nhục, và bị đóng đinh trên cây thập tự.

Bình thường ai cũng muốn bình an và muốn tránh khổ nạn. Người ta chỉ chịu khổ trong hai trường hợp. Một là bị bắt buộc phải chịu khổ vì không thể tránh được. Hai là tình nguyện chịu khổ, vì sau khi chịu khổ sẽ gặt hái được những kết quả tốt đẹp, quý giá. Chúa không bị bắt buộc phải chịu khổ, nhưng Ngài tình nguyện chịu khổ, vì sự khổ nạn của Ngài sẽ đem lại sự cứu rỗi cho muôn dân. Người theo Chúa chịu khổ vì Chúa cũng với tinh thần tình nguyện này. Trong nhiều trường hợp, chúng ta có thể tránh khổ nạn nếu bỏ Chúa. Nhưng nếu chọn theo Chúa, thì phải chịu khổ nạn. Vì con đường theo Chúa là con đường hẹp, và theo Chúa thì chúng ta không còn thuộc về thế gian, và phải bị thế gian bức hại. Hơn thế nữa, nhiều khi chúng ta phải chịu nhiều gian khổ để có thể phục vụ Chúa, phục vụ tha nhân, hay đem Tin Mừng Cứu Rỗi đến cho người khác.

Phần Kinh Thánh này trích nhiều ý từ Ê-sai 53 là bức tranh tuyệt diệu về Người Đầy Tớ Khốn Khổ của Đức Chúa Trời. Tất cả đã thành sự thật trong cuộc đời của Chúa Cứu Thế Giê -xu. Ngài vốn vô tội, nhưng đã chịu sỉ nhục đau khổ. Ngài đã chấp nhận những sỉ nhục và khổ đau đó bằng một tình yêu thương thuần khiết và vô đối. Điều đáng nói là Ngài nhịn nhục nhận lấy chúng vì cớ tội lỗi loài người. Khi làm như vậy Chúa Giê -xu đã để lại cho chúng ta một tấm gương, hầu cho chúng ta noi dấu chân Ngài. Từ ngữ mà Phi-e-rơ dùng để chỉ “gương” là một từ ngữ rất sống động đó là chữ “hupogrammos “. Chữ này xuất phát từ cách trẻ con đời xưa được dạy viết chữ, có hai nghĩa. Nó có nghĩa là một bố cục được phác họa, để học trò bổ túc, đổ đầy vào đó. Và nó còn có nghĩa là miếng đồng có khắc phần chữ viết mẫu trong sách tập viết mà trẻ con phải tập viết theo. Chúa Giê-xu đã đưa ra mẫu mực để chúng ta phải noi theo. Nếu chúng ta phải chịu sỉ nhục, bất công và thiệt hại là chúng ta đã gặp những gì Chúa Giê -xu kinh nghiệm qua rồi. Chúa Giê -xu cũng chịu để đưa loài người trở lại với Đức Chúa Trời. Khi chúng ta chịu sỉ nhục, tổn thất bằng thái độ bền đổ không than vãn và bằng tình yêu thương không lay chuyển, thì chúng ta đang chứng minh cho người khác thấy một đời sống, một tấm gương. Và đời sống ấy sẽ đưa nhiều người khác đến với Chúa. Mục đích của thư I Phi-e-rơ là khuyến khích con cái Chúa phải sống trung tín và vững vàng giữa một xã hội luôn tìm cách bức hại họ. Hành trình thuộc linh không phải là một hành trình êm đẹp, nhẹ nhàng, dễ chịu nhưng sẽ là hành trình đầy gian nan vì đó là con đường hẹp. Tuy nhiên, chính Chúa Giê-xu là mẫu mực để chúng ta noi theo trên suốt con đường vác thập tự theo Ngài.

Chúa Giê-xu từng bị chính những người quen biết Ngài thời thơ ấu bày tỏ sự khinh khi, nói bóng nói gió (Mác 6:2-4). Khi thành công trong chức vụ, Ngài lại bị những người chung quanh chỉ trích rằng Ngài ham ăn mê uống, kết bạn với người xấu nết (Ma-thi-ơ 11:19). Những người trong giới tôn giáo lại đưa ra những lời độc ác, cho rằng Ngài nhờ chúa quỷ mà trừ quỷ (Mác 3:22). Đến giai đoạn cuối của cuộc đời trên trần gian này, Ngài bị vu cáo bởi kẻ thù, bị cười chê và nhiếc móc bởi đám dân chỉ biết hùa theo số đông (Ma-thi-ơ 26:62-63; 27:39-44). Mỗi người trong chúng ta ít nhất một lần bị chỉ trích, vu oan, nói xấu. Phương tiện truyền thông ngày nay cũng góp phần cho sự tấn công này. Tuy nhiên, không ai bị chà đạp nhục nhã như Chúa Giê-xu; cũng không ai hoàn hảo như Ngài. Trong khi đó, mỗi chúng ta đều có ít nhiều lầm lỗi, và sự tấn công bức hại mà chúng ta chịu không thể so được với Chúa.

Xin Chúa cho chúng ta biết noi gương Chúa mà sẵn sàng chịu khổ vì Danh Ngài.

Vượt Qua Khó Khăn

(Gióp 29:3)

Trong hoàn cảnh chịu thử thách nặng nề Gióp nhớ lại thời quá khứ vàng son của mình. Ông “ước gì tôi được như buổi trước”. Buổi trước là khi ông vẫn còn bảy con trai, ba con gái, bảy ngàn chiên, ba ngàn lạc đà, năm trăm đôi bò, năm trăm lừa cái, và rất nhiều đầy tớ; và ông là người giàu có nhất trong các dân tộc Đông phương. Ông diễn tả quá khứ huy hoàng khi “các con tôi vây quanh tôi; lúc tôi rửa chân trong sữa, và hòn đá phun suối dầu ra cho tôi”. Giờ đây, Gióp không những mất của, mất con, mà còn mất mối liên hệ thiết hữu với Chúa. Ông cho rằng “buổi trước” còn là thời gian mà “Đức Chúa Trời gìn giữ” ông, ban phước cho ông, hướng dẫn ông bước qua sự tối tăm, và là tình yêu của Chúa khắng khít ở cùng ông. Gióp nhớ đến quá khứ, mà mơ ước được trở lại đời sống thịnh vượng như trước khi ông gặp hoạn nạn.

Trong thời gian huy hoàng của Gióp, ông luôn tin rằng vì sự nhân từ của Chúa và vì ông luôn theo đuổi sự công chính, vâng theo lời Chúa dạy, nên cuộc đời ông sẽ luôn thịnh vượng. Ông tin rằng khi ông làm điều công chính, ông sẽ sống thọ “ngày ta sẽ nhiều như hột cát.” Ông sẽ được qua đời bình yên trong nhà ông. Ông tin rằng phước hạnh sẽ luôn theo ông, và đời ông như cây có rễ vươn dài đến các nguồn nước, đêm đến có những sương đọng trên cành. Nhận được nước từ nguồn, sương từ trời, cây ấy sẽ luôn xanh tươi, như ông nhận được phước hạnh trên trời lẫn dưới đất, từ vật chất đến tâm linh. Phước hạnh này luôn mới mỗi ngày, sức mạnh ông được phục hồi và vững mạnh. Nhưng trong thực tế, cuộc đời theo Chúa của ông không giống như ông nghĩ, hiện tại ông đang đối diện với nhiều thử thách lớn: Bảy trai, ba gái, tôi trai, tớ gái đều chết, của cải mất sạch, ghẻ lở đầy mình, hơi thở suy tàn.

Có khi nào chúng ta cũng giống như Gióp, nghĩ rằng khi chúng ta tin Chúa và làm theo Lời Ngài dạy thì sẽ không
bao giờ gặp hoạn nạn, khó khăn không? Nếu chúng ta nghĩ vậy là chưa đúng, vì đã quên lời Chúa Giê-xu nhắc nhở môn đệ rằng: “Các ngươi sẽ có sự hoạn nạn trong thế gian”. Khi chúng ta phạm tội, Chúa có quyền dùng hoạn nạn để giúp chúng ta ăn năn tội mình và quay trở lại với Chúa. Nhưng có khi Chúa cũng dùng thử thách giúp chúng ta rèn luyện đức tin để trưởng thành trong Chúa. Hoặc Chúa cho phép thử thách đến với chúng ta cho mục đích của Ngài như trường hợp của Gióp. Điều quan trọng là khi đang ở trong hoạn nạn, thử thách, hãy cứ vững lòng tin vì Chúa Giê-xu đã phán với chúng ta rằng: “Hãy cứ vững lòng, Ta đã thắng thế gian rồi!”. Hơn nữa, chúng ta còn có Đấng An Ủi là Chúa Thánh Linh luôn ở cùng chúng ta. Vì yêu chúng ta, Chúa Giê-xu đã chết trên cây thập tự để cứu chuộc chúng ta. Qua sự hy sinh của Chúa, Chúa đã thắng thế gian, đem chúng ta từ thế gian tội lỗi trở về với Chúa Cha và ban cho chúng ta sự sống đời đời. Trong sự thử thách, hoạn nạn, chúng ta sẽ không cô đơn vì luôn có Chúa Thánh Linh đi cùng. Học theo gương Sứ đồ Phao-lô, chúng ta “hãy vui mừng trong sự trông cậy, nhịn nhục trong sự hoạn nạn, bền lòng mà cầu nguyện.”

Ngày nay, nhiều con dân Chúa khi đối diện với những thử thách hoạn nạn cũng mong ước như ông Gióp “ước gì tôi được như buổi trước.” Chúng ta không thể xóa đi hoàn toàn trong ký ức những niềm vui, phước hạnh trong quá khứ, nhưng chúng ta cũng đừng quá thất vọng mà quên nhờ cậy Chúa để tìm những cơ hội trong hiện tại, và sống vươn tới cho tương lai. Đối diện với những hoạn nạn, Chúa dạy chúng ta “hãy vui vẻ, và nức lòng mừng rỡ, vì phần thưởng các ngươi ở trên trời sẽ lớn lắm”. Chúng ta hãy cầu xin Chúa cho chúng ta thấy những phước hạnh trong hoạn nạn vì Chúa là Đấng tể trị mọi sự xảy đến trên đời sống chúng ta. Nhiều lúc chúng ta cảm thấy cô đơn như Gióp, nghĩ rằng Chúa đã rời xa mình, đời mình không có tương lai. Nhưng Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng ta, Ngài luôn ở cùng con dân Ngài, “Vì chính Đức Chúa Trời có phán rằng: Ta sẽ chẳng lìa người đâu, chẳng bỏ người đâu”.. Trong Chúa luôn có hy vọng, nên dù gặp hoàn cảnh đau thương, thử thách lớn thế nào, chúng ta vẫn cứ tin cậy Chúa và luôn hướng tâm hồn lên.

Xin Chúa cho chúng ta luôn vững tin nơi Ngài, và cho chúng ta luôn sống hy vọng trong mọi hoàn cảnh khó khăn.

Người Phụ Nữ Tin Lành

(Châm ngôn 31:30)

Khi nói đến đàn ông, chúng ta thường nghĩ ngay đến sức mạnh, quyền lực, sự khôn ngoan, giàu có. Đó là quan điểm thông thường của con người. Khi nói đến vẻ đẹp, chúng ta không thể không đề cập đến người phụ nữ, bởi chính họ là biểu tượng của vẻ đẹp mà Đức Chúa Trời đã dựng nên người nữ đầu tiên là Ê-va.

Trong xã hội Việt Nam ngày nay, quan điểm coi thường người phụ nữ đã trở nên lạc hậu và cổ xưa, địa vị người phụ nữ đã được thay đổi. Càng ngày, chúng ta càng nhận ra rằng, giới phụ nữ chẳng thua kém gì so với nam giới, nếu xã hội biết nhìn nhận, quý trọng và tạo cơ hội thuận lợi cho họ phát triển tài năng của mình. Nhìn lại lịch sử, chúng ta có Trưng Trắc, Trưng Nhị, Đoàn thị Điểm, Hồ Xuân Hương v.v…Trong hiện tại có rất nhiều nhân vật trong chính trường, giữ các ghế ở quốc hội hay ngoại giao, trong y tế rất nhiều nữ bác sĩ xuất sắc, trong giáo dục họ cũng đóng một vai trò ảnh hưởng rất lớn trong khả năng điều hành hay giảng dạy tại các trường đại học, trung học, chuyên nghiệp v.v… Chúng ta cũng không thể phủ nhận vai trò tích cực của người phụ nữ trong Hội Thánh của Đức Chúa Trời. Ngài cũng ban cho họ rất nhiều ân tứ trong các lãnh vực: giảng dạy, tâm vấn, cầu nguyện, truyền giáo, khích lệ, viết sách, v.v…

Theo quan điểm của Kinh Thánh: “Một người nữ tài đức ai sẽ tìm được? Giá trị nàng trổi hơn châu ngọc. Lòng người chồng tin cậy nơi nàng… Duyên là giả dối, sắc là hư không ; nhưng người nữ nào kính sợ Đức Giê-hô-va sẽ được khen ngợi”. Lời Chúa không đề cập đến vẻ đẹp bề ngoài của người phụ nữ, nhưng nhấn mạnh đến vẻ đẹp bề trong sâu kín, quý giá hơn vàng ngọc, châu báu. Nói khác đi, người phụ nữ Tin Lành đẹp cần khiêm cung, trang nhã, không chạy theo áo quần loè loẹt, hay trang sức vàng ngọc quá lố,. vì “người đàn ông khôn ngoan không lấy người phụ nữ chỉ có vẻ đẹp bề ngoài.” Vẻ đẹp đó không phai tàn. Vì chính vẻ đẹp bề trong theo tiêu chuẩn của Thánh Kinh mới làm cho chồng con vui vẻ, đem ích lợi và sự thỏa lòng cho gia đình. Trong gia đình, ngoài sự thủy chung, người phụ nữ tài đức cần có các đức tính khác như mềm mại, không lên mình dạy dỗ hay cầm quyền trên đàn ông, sống yên lặng, vâng phục và tin kính là những đức tính không thể thiếu được. Trong Hội Thánh, hay những người xung quanh mình, người nữ tài đức cần đầy sức lực, khôn ngoan, thông minh, tháo vát, yêu thương, sẵn sàng giúp đỡ kẻ nghèo khó v.v… Kinh Thánh mô tả về người nữ tài đức với những đặc điểm : hy sinh, chịu thương khó, khiêm nhường, nhịn nhục, không mơ ước cao xa, vui với niềm hạnh phúc nhỏ bé của mình. Tiêu chuẩn cốt lõi người nữ được xem là tài đức đó là người ấy phải kính sợ Đức Chúa Trời. Chúng ta có thể hiểu cách khác, cho dù người nữ có xinh đẹp, quyến rũ, tài giỏi bao nhiêu, nhưng nếu không kính sợ Đức Chúa Trời thì không thể nào được xem là tài đức dưới cái nhìn của Chúa được.

Tuy nhiên, khó có người nữ nào lý tưởng được như người nữ được mô tả trong Châm ngôn 31, nhưng chúng ta biết rằng phân đoạn Kinh Thánh này được viết ra để truyền cảm hứng cho chúng ta trở thành những người nữ Tin Lành đặc biệt, bền bỉ, không sợ hãi mà Chúa đã tạo dựng. Do đó, chúng ta hãy vượt qua những định kiến mà xã hội đặt ra cũng như những ranh giới mà chúng ta tự đặt ra cho chính mình, đồng thời nắm lấy tiềm năng mà Chúa ban với sự giúp đỡ của Ngài. Chúng ta nên sẵn lòng gạt sang một bên những tổn thương, xấu hổ, nghi ngờ, mặc cảm và can đảm chạy cuộc đua mà Chúa đã bày ra cho mình. Người phụ nữ Tin Lành cần quyết tâm dâng hiến tất cả những gì mình có, cố gắng giữ một quan điểm tích cực, kiên trì khi nhiệm vụ khó khăn, chăm sóc bản thân và quan tâm đến nhu cầu của người khác, và can đảm nắm lấy những ân tứ Chúa ban để kết quả cho nhà Chúa.

Xin Chúa ban phước và sử dụng hết thảy người nữ trong nhà Chúa cách đầy ơn và kết quả cho Ngài.

Podcasts

Latest sermons