Trang chủ Blog Trang 51

5 Điều Cần Tránh Khi Tìm Bạn Đời

Tôi và một người bạn đứng ngắm chiếc nhẫn kim cương lấp lánh sau tấm kiếng của một cửa hàng trang sức. Cô bạn tôi thở dài và nói, “Sẽ có một ngày Chúa đưa ai đó đến với tớ, và tớ cũng sẽ có chiếc nhẫn đính hôn thế này.”

Tôi nói, “Thời điểm của Chúa luôn là tuyệt vời.”

Cô ấy nói, “Tớ biết. Nhưng trong lúc chờ đợi thì tớ phải làm gì đây? Tớ chẳng còn trẻ nữa. Tối đến thì thật là cô đơn…”

Cô bạn tôi đã thốt lên cảm xúc của hàng triệu bạn nữ khác. Họ cũng ước ao, trông ngóng, lo lắng khi cố chờ một người bạn đời để được nghe lời thì thầm yêu thương và kết ước.

Một số người tìm được người yêu qua mạng. Một số khác gặp được người trong mộng trong những tình huống lạ kỳ. Nhưng cũng có một số người chẳng tìm kiếm nhưng cuối cùng cũng có tình yêu.

Hãy khám phá xem nhóm cuối cùng này thực hiện điều đó như thế nào. Bí quyết đầu tiên không phải ở việc họ làm, nhưng là điều họ tránh.

Dưới đây là 5 “điều cần tránh” khi bạn chờ sự xuất hiện của người bạn đời.

  1. Đừng bị lừa dối rằng ai đó sẽ mang lại niềm vui cho bạn

Đa-vít đã rơi vào cạm bẫy này. Ông đã thấy nàng Bát-sê-ba xinh đẹp. Ham muốn của ông đã kéo ông đi quá xa. Đó là khi những lời phỉnh dối vang lên rằng- nàng sẽ mang hạnh phúc, thỏa mãn và niềm vui đến cho ông.

Do bị phấn khích bởi những khát khao lừa dối này mà Đa-vít đã hành động. Như được đề cập trong 2 Sa-mu-ên 11, ông đã nghe theo cảm xúc của bản thân. Và tất cả chúng ta đều biết rằng những quyết định được lèo lái bởi cảm xúc đều dẫn đến thất vọng.

Lần đầu tiên Đa-vít nếm biết điều này. Khi ông cố tìm kiếm sự thỏa mãn, thì ông đã phạm tội. Và tiếp theo sau đó là sự tà dâm, dối trá và giết người.

Cảm ơn Đa-vít về bài học này. Giờ chúng ta biết rằng khi ai đó xuất hiện với một nụ cười mà thường chúng ta khiến hiểu nhầm rằng đây là sự hứa hẹn mang niềm vui đến cho mình, thì hãy mau chạy đi. Người đó không thể làm được điều đó đâu. Trông đợi ai đó là nguồn niềm vui cho mình cũng giống như việc ăn kem để giảm cân. Những mong đợi đó là hoàn toàn sai lầm.

Trái lại, chúng ta hãy công bố rằng niềm vui của chúng ta đến từ Chúa. Và điều đó sẽ còn mãi. Nó sẽ lấp đầy trong chúng ta. Và rồi ngay cả khi nỗi niềm cô đơn ập đến lúc đêm xuống, thì niềm vui của Chúa vẫn chẳng rời xa chúng ta.

Chúa Giê-xu nói, “Các ngươi hiện ở trong cơn đau đớn, nhưng ta sẽ lại thấy các ngươi, thì lòng các ngươi vui mừng, và chẳng ai cướp lấy sự vui mừng các ngươi được.” (Giăng 16:22)

Cầu nguyện: Chúa ơi, xin giúp con nhớ rằng chỉ có Ngài mới là nguồn niềm vui của con.

  1. Tránh So Sánh Hoàn Cảnh Mình với Người Khác

Trong một buổi họp nhóm, một cô gái nói, “Mình ghét Ngày Lễ Tình Yêu. Những hộp sôcôla, những đóa hoa hồng hay cả những cặp trai gái nắm tay nhau đều khiến mình thấy khó chịu. Tất cả những hình ảnh đó đều gợi cho mình một nỗi cô đơn bởi mình chẳng có ai đặc biệt trong cuộc đời.”

Cô gái ấy không là trường hợp duy nhất. An-ne cũng rơi vào một cái bẫy tương tự. Với những chi tiết được ghi trong 1 Sa-mu-ên 1, việc Phê-ni-na không có trở ngại sinh nở đã khiến An-ne bực bội vì nàng không có con. “Và vì Đức Giê-hô-va khiến nàng son sẻ; kẻ phân bì nàng trêu ghẹo nàng. Từ năm này đến năm kia, mỗi khi nàng lên đền Đức Giê-hô-va, Phê-ni-na cứ trêu ghẹo nàng; An-ne khóc và không ăn.”

Mỗi khi buồn rầu, An-ne đều không ăn, chứ không như một số người trong chúng ta. Khi sự may mắn của ai đó khiến sự tủi thân của chúng ta gia tăng, chúng ta thường cắm đầu vào cái gì đó để tìm sự an ủi. Khó thừa nhận, nhưng từng hồi từng lúc chúng ta mong những điều đó khỏa lấp phần nào nỗi đau của mình.

Nhưng dù nỗi đau đó có nung đốt lòng mình, thì chúng ta phải tin rằng Chúa vẫn đang hành động. Khi chúng ta thèm muốn điều người khác có, thì Ngài đã có một hoạch định dành sẵn cho chúng ta. Khi chúng ta ao ước nhu cầu mình được đáp ứng, thì Ngài sẵn có sự cung ứng.

Chúa đã làm điều đó cho An-ne. Bởi An-ne không ngơi nghỉ trong sự cầu nguyện, Ngài đã cho nàng thụ thai và sinh một bé trai.

An-ne liên tục cầu nguyện. Và chúng ta cũng nên như vậy: Chúa ơi, xin giữ con khỏi cám dỗ ghen tị với điều người khác có. Nhưng xin hãy ban cho con lòng biết ơn về điều Ngài đang làm trong cuộc đời con.

  1. Đừng Bị Lừa Dối Rằng Ai Đó Đặc Biệt Sẽ Khiến Bạn Trọn Vẹn

Bạn thấy mình không trọn vẹn? Bạn đang tìm một nữa trọn vẹn thất lạc của mình? Đừng tìm nữa, tình yêu của đời bạn đang chờ bạn. Hãy tham gia…”

Quảng cáo này chỉ là một trong nhiều quảng cáo nhấn mạnh lời dối trá rằng chúng ta không trọn vẹn trừ khi có một cơ thể ấm áp khác đến bên mình.

Đó là cách mà ma quỷ, kẻ thù, đang tìm cách lừa dối chúng ta. Chúa Giê-xu nói, “Kẻ trộm chỉ đến để cướp giết và hủy diệt; còn Ta đã đến hầu cho chiên được sự sống, và được sự sống dư dật.” (Giăng 10:10)

Chúa Giê-xu đến để khiến chúng ta nên trọn vẹn, cuộc đời chúng ta nên phong phú và các ngày trên đất của chúng ta nên hoàn hảo.

Dù vẫn có những đêm thầm mơ được ai đó bên mình, chúng ta vẫn thấy sự tự do khi công bố Chúa Giê-xu là Đấng duy nhất có thể và sẽ khỏa lấp sự trống vắng đó trong chúng ta. Chỉ có Ngài mới biết điều nào thỏa đáp được sự thiếu thốn trong linh hồn chúng ta. Và bởi năng quyền siêu nhiên của Ngài, tấm lòng bất an của chúng ta được xoa dịu.

  1. Đừng Hạ Thấp Giá Trị Bản Thân

Sam-sôn đã nhận điều gì từ Đa-li-la khiến ông phải rơi vào vào mối quan hệ tàn hại thế nào? Các Quan Xét 16 cho chúng ta biết cách Sam-sôn được dâng cho Chúa khi còn là một con trẻ. Thế nhưng, dù biết Đa-li-la sẽ đem những thông tin này cho người Phi-li-tin, ông vẫn cho nàng biết cách có thể khiến ông bị bắt phục. Đa-li-la đã đem bán điều này để đổi lấy những miếng bạc, và thế là Sam-sôn bị bắt.

Chúng ta không biết điều gì đã khiến Sam-sôn yêu Đa-li-la đến thế. Nhưng chúng ta biết nếu Sam-sôn xem những điều ông tin biết là quan trọng hơn ước muốn không bị cô đơn, thì chắc hẳn câu chuyện về cuộc đời ông sẽ trở nên rất khác.

Khi không thể lập giá trị vững chắc cho mình, thì chúng ta đang mở cơ hội cho những điều bất ngờ không tốt xảy đến. Nó cũng đồng nghĩa với việc ném sự khôn ngoan ra cửa sổ và lao mình vào lời phỉnh dối khi nghĩ rằng tôi có thể thay đổi một ai đó.

Không ai có thể thay đổi được ai. Trái lại, trong khi chờ đợi, chúng ta phải chỉnh lại bảng liệt kê những phẩm tính mà người bạn đời tiềm năng phải có. Chúa vui lòng khi chúng ta đem đến cho Ngài những ước muốn với những chi tiết cụ thể. Nhưng mỗi chúng ta phải đặt tất cả những điều đó theo đúng tiêu chuẩn của Ngài- cả trong đạo đức, luân lý và những điều tin và biết để khiến Ngài được tôn cao.

“Đừng cưới người yêu bạn hơn yêu Chúa” là lời khuyên tuyệt vời nhất. Bởi khi người bạn đời tương lai yêu Chúa hơn tất cả mọi điều, thì các thứ tự ưu tiên của người đó sẽ ở trong một thứ tự hoàn chỉnh.

Cầu nguyện: Chúa ơi, xin mở mắt con để con thấy được những điều cần xem thấy. Xin giúp con vững vàng trong giá trị của chính con và cả trong những điều con trông đợi.

  1. Đừng Bỏ Quên Vẻ Đẹp Thật của Chính Bạn

Giữ thân thể gọn đẹp và khỏe mạnh là quan trọng. Nhưng vẻ đẹp cần giữ hơn hết vẫn là vẻ đẹp bề trong. Tác giả Thi Thiên đã mô tả cách chúng ta được tạo dựng: “Vì chính Chúa nắn nên tâm thần tôi, dệt thành tôi trong lòng mẹ tôi. Tôi cảm tạ Chúa vì tôi được dựng nên cách đáng sợ và lạ lùng. Công việc Chúa thật lạ lùng, lòng tôi biết rõ lắm.” (Thi Thiên 139:13-14)

Tuyệt vời không? Đó chính là cách Chúa đã dựng nên chúng ta. Nhiệm vụ của chúng ta là tiếp tục giữ lấy công trình tạo dựng tuyệt mỹ đó bằng những bước sau:

Tẩy thanh những bất khiết do tội lỗi

Làm sạch những vết tích của tự ti

Đuổi xa sự lo lắng

Khiến đức tin lan rộng

Áp dụng nền tảng của những lời Chúa hứa

Kết quả cuối cùng đó là sự tỏa sáng từ bên trong. Phẩm tính đó sẽ cuốn hút một ai đó đặc biệt, là người cũng đang cầu nguyện xin Chúa ban cho mình một bạn đời có vẻ đẹp bề trong.

Cầu nguyện: Chúa ơi, cảm ơn Cha vì đã giúp con thay đổi điều con con cần quan tâm từ thuộc thể sang thuộc linh. Con ngợi khen Chúa vì Ngài dẫn dắt con để tạo nên trong con sự tỏa sáng bề trong khi con chờ đợi người mà lòng con ao ước.

Khi chúng ta chờ đợi một ai đó đặc biệt, thì Chúa cũng chờ đợi. Khi chúng ta nhìn đồng hồ gõ từng tiếng, Ngài cũng chờ xem chúng ta có trung tín với Lời của Ngài không. Khi chúng ta quan tâm đến khoảng trống trong tim mình, thì Ngài cũng chờ xem chúng ta có tin cậy nơi lời hứa của Ngài không. Khi chúng ta chiến đấu với sự nghi ngờ, Ngài cũng chờ xem chúng ta có vững vàng tin vào thời điểm thích hợp của Ngài cũng như tin vào sự chọn lựa tuyệt vời của Ngài hay không.

Tác giả: Janet Perez Eckcles

Thảo Anh dịch
(Nguồn: Crosswalk.com)

Sai Lầm Lớn Nhất Của Một Người Mẹ

Cách đây nhiều năm, có người hỏi tôi “Nếu được bắt đầu lại việc nuôi dạy con thì chị sẽ nuôi dạy chúng khác với trước như thế nào?” Những sai lầm và thất bại lấp đầy tâm trí tôi, nhưng rồi tôi có thể trả lời được ngay. Tôi ước gì mình tin cậy Chúa nhiều hơn.

Một trong những câu Kinh Thánh tôi yêu thích là Thi Thiên 37:3 “Hãy tin cậy Đức Giê-hô-va, và làm điều lành.” Tuy nhiên, đôi khi trong quá trình nuôi dạy con, tôi lại đảo ngược câu Kinh Thánh này, tức là tôi “làm điều lành” trước, còn “tin cậy Chúa” sau.

Không phải là tôi hoàn toàn không tin cậy Chúa. Mà là thỉnh thoảng, làm điều lành len lỏi ra phía trước, còn tin cậy Đức Giê-hô-va bị đẩy ra phía sau. Tôi tập trung vào điều mình đang làm (hoặc không làm) cho con cái, và chỉ mơ hồ nhận biết điều Đức Chúa Trời đang hành động trong cuộc đời các con. Tin cậy Chúa không phải là điều đầu tiên tôi phải làm, và tôi nuôi dạy các con như thể tất cả tuỳ thuộc vào tôi.

Lỗi lầm đeo bám tôi

Khi tôi làm điều lành trước khi tin cậy Chúa, thì mặc cảm tội lỗi đeo bám tiến trình tôi nuôi dạy con. Khi đứa con chỉ mới biết đi chập chững nổi cơn tam bành, tôi nghĩ cách kỷ luật của mình chưa đủ nhất quán. Khi đứa con ở tuổi thiếu niên thờ ơ trong đời sống tâm linh, tôi cho rằng cách tôi môn đồ hoá con chưa đủ hấp dẫn. Nếu con tôi thua sút chúng bạn, mắc sai lầm, hay phạm tội nào đó, thì tôi tự nhiếc móc Mình không giúp chúng đủ.

Đêm nào tôi cũng thức giấc, nhẩm lại những thiếu sót của mình, điều chỉnh kế hoạch để ngày mai trở thành người mẹ tốt hơn. Những thất bại cứ ám ảnh tôi, và tôi không nhận thấy sự thành tín của Chúa. Khi tôi làm điều lành trước, thì không có việc lành nào đủ “lành” cả.

Nỗi sợ hãi đuổi theo tôi

Khi tôi làm điều lành trước, còn tin cậy Chúa sau, thì nỗi sợ hãi đuổi theo tôi trong quá trình nuôi dạy con. Tôi lo sợ những nỗ lực của mình sẽ thất bại. Tôi lo lắng rằng những hạn chế của mình sẽ cản trở sự phát triển của chúng. Tôi lo rằng lỗi lầm của tôi sẽ để lại cho chúng vết thẹo mãi mãi. Tôi sợ những hy vọng cùng mong ước của tôi về các con sẽ thành ra thất vọng cay đắng.

Khi nỗi sợ thúc đẩy tôi làm điều lành, tôi sẽ hoảng sợ khi đứa con trong tuổi thiếu niên phá vỡ các quy tắc, rồi tôi nhất định phải la rầy, khiển trách chúng nếu chúng không tỏ vẻ ăn năn hối hận. Tôi cố gắng trở thành Đức Thánh Linh đối với các con, và chúng ta đều biết làm như vậy thì kết quả thế nào rồi.

Người mẹ mỏi mệt cần làm gì?

“Đầy lầm lỗi và lo sợ, Chúa ôi, con chạy đến bên Ngài.” Issac Watts.

Một người mẹ mệt mỏi, lỗi lầm đeo bám, và lo sợ đeo đuổi phải làm gì bây giờ? Chúng ta phải làm điều Issac Watts đã làm: chạy đến bên Chúa. Chúng ta phải tin cậy Chúa trong những việc lành mình làm. Tin cậy Chúa không làm vô hiệu hoá việc lành; đúng hơn, tin cậy Chúa sẽ ban năng lực để làm điều lành. Tin cậy Chúa khiến nỗi sợ tan biến, và khiến chúng ta không còn cậy vào sức riêng. Tin cậy Chúa truyền sự bình an, niềm vui và hy vọng mãnh liệt cho việc lành. Thật vậy, tin cậy Chúa và làm điều lành song hành với nhau. Không thể tin cậy Chúa mà không làm điều lành, hoặc ngược lại. Chỉ khi tin cậy Chúa thì chúng ta mới có thể làm điều tốt lành cho con cái mình.

Chúng ta phải tin rằng cho dù mình không hề hoàn hảo, nhưng chúng ta là người mẹ hoàn hảo đối với con mình. Chúng ta phải tin rằng dù điều lành mình làm không đạt tới tiêu chuẩn của Chúa, nhưng Ngài đang thực hiện điều tốt đẹp hơn chúng ta suy tưởng rất nhiều (Ê-phê-sô 3:20). Chúng ta phải tin rằng Chúa nghe lời kêu khóc của người khốn cùng, rằng Ngài nâng người khiêm nhường lên, và ban thưởng cho người trung tín (Thi 34:17; Gia cơ 4:10; Mat. 25:12). Chúng ta phải tin rằng những nỗ lực làm điều lành yếu ớt của chúng ta chỉ có kết quả bởi Ngài đang tích cực, hăng hái làm điều lành cho chúng ta (Thi 23:6).

Điều tôi nói với các con hôm nay

Vì vậy, khi các con tôi than van về những nỗi lo sợ và thất bại trong việc nuôi dạy con, nào là “con chưa đủ nhất quán trong việc kỷ luật con cái” hay “sẽ ra sao nếu con không thể nói chuyện được với đứa con đang tuổi thiếu niên của con?”, thì tôi nói với chúng “Con thật là giống mẹ! Đôi lúc mẹ cũng từng thấy mình thiếu hụt và buồn phiền, nhưng điều đáng mừng cho cả hai chúng ta là Đức Chúa Trời nhân từ luôn luôn, chỉ, và bất kỳ lúc nào cũng làm điều lành cho chúng ta. Cho nên, con hãy tin cậy Ngài và tiếp tục làm điều lành.”

Một trong những lợi ích khi về già là khi nhìn lại những việc đã qua, tôi thấy rằng Chúa đã làm những việc mà tôi không thể nào làm được. Tôi tin rằng Ngài đang tiếp tục làm những việc trỗi hơn điều tôi có thể làm. Tôi nhìn bốn đứa con đã trưởng thành của mình và nhận ra rằng chúng trưởng thành vượt xa điều tôi hy vọng. Chúng có những nỗ lực vượt trội hơn những gì tôi từng dạy dỗ chúng. Điều đó không có nghĩa là không có những lúc thất bại và lệch hướng của tôi. Nhưng điều tôi biết chắc là Đức Chúa Trời là Đấng đáng tin cậy.

Sau mười tám năm kể từ lần đầu tiên có người hỏi tôi “chị sẽ nuôi dạy con khác trước như thế nào?”, câu trả lời của tôi vẫn y vậy, nhưng tôi sẽ thêm vào một điều nữa, đó là tôi ước gì mình tin cậy Chúa nhiều hơn vì Ngài thật đáng tin cậy. Và tôi sẽ tuyên bố điều này cách tự tin hơn bao giờ hết vì hơn lúc nào hết tôi tin chắc rằng Đức Chúa Trời là Đấng thành tín. Cho nên, tôi muốn nói với các bạn, những người mẹ yêu dấu, đầy lầm lỗi và lo sợ rằng, hãy chạy đến với Chúa hôm nay. Và tin cậy Ngài.

Tác giả: Carolyn Mahaney (www.desiringgod.org)

Chuyển ngữ: Khuê Trần

Yêu Thương Và Tôn Trọng – Những Điều Cơ Bản Và Thiết Yếu Trong Hôn Nhân

Kinh Thánh dạy rằng Cơ Đốc nhân phải quí trọng hoặc tôn trọng mọi người (I Phi-e-rơ 2:17). Mỗi người đều mang hình ảnh Đức Chúa Trời, và do đó, dĩ nhiên chúng ta được kêu gọi phải tôn trọng điều đó. Đương nhiên, Kinh Thánh cũng dạy chúng ta yêu người lân cận (Lê-vi ký 19:18), và Chúa Giê-xu trong câu chuyện nổi tiếng của Ngài cũng nói rõ người lân cận là bất cứ ai do Đức Chúa Trời đặt để bên cạnh chúng ta (Lu-ca 10:29-37). Do đó, mọi Cơ Đốc nhân đều phải yêu thương mọi người, và mọi Cơ Đốc nhân đều phải tôn trọng người khác. Đó là chuẩn mực.

Nhưng khi đề cập mối quan hệ cụ thể của chồng đối với vợ, và vợ đối với chồng, thì Kinh Thánh nhấn mạnh thêm một điều quan trọng khác. Chồng được dạy cụ thể là phải yêu vợ như Đấng Christ yêu Hội thánh (Ê-phê-sô 5:25). Vợ được dạy cụ thể phải tôn trọng chồng như Hội thánh phải tôn trọng Đấng Christ (Ê-phê-sô 5:33).

Chúng ta có thể rút ra ba điều ở đây. Không phải chỉ có ba bài học, nhưng chúng ta cần nắm vững ít nhất ba điều nầy.

  1. Chúng ta được kêu gọi phải yêu thương và tôn trọng

Trước hết, các mạng lịnh hướng vào những sơ sót giữa chúng ta đối với nhau. Chúng ta được bảo phải làm những điều mà có thể chúng ta sẽ không làm nếu không có ai bảo. Thí dụ, con cái được dạy bảo phải vâng lời cha mẹ, vì chúng dễ dàng không vâng lời (Ê-phê-sô 6:1). Tương tự, chồng được bảo phải yêu thương vợ, vì không yêu vợ thì dễ hơn đối với họ. Vợ được bảo phải tôn trọng chồng vì vợ dễ dàng không tôn trọng chồng. Chúng ta được kêu gọi làm những điều có thể không có trong chúng ta. Bởi lẽ nếu đương nhiên ai cũng tự động làm, thì còn đề cập làm gì nữa?

Phụ nữ dễ bày tỏ yêu thương hơn nam giới. Các ông thì dễ thể hiện sự tôn trọng. Tác giả C. S. Lewis nhận xét rằng phụ nữ nghĩ rằng yêu thương là nhận lấy phiền toái thay cho người khác- là điều gần với tình yêu agape theo Thánh Kinh hơn nhiều so với suy nghĩ thường tình của nam giới. Các ông lại nghĩ rằng yêu thương là không làm phiền người khác.

Bởi thế phải kêu gọi các ông hy sinh cho vợ, mang lấy phiền phức cho vợ, như Đấng Christ đã từ bỏ chính mình Ngài vì Hội thánh. Vợ phải được nhắc nhở tôn trọng chồng. Người nữ có thể tự nhiên yêu thương người nam mà mình không xem trọng hoặc tôn trọng lắm, và đây chính là điều Phao-lô cho là rắc rối. Biết bao lần chúng ta nghe câu chuyện kinh khủng kể về một cô gái cứ bám mãi người bạn trai lạm dụng nàng vì cớ nàng “yêu chàng,” cho dù chàng xem nàng chỉ như rác rưởi? Thế mà khi chúng ta hỏi nàng có tôn trọng chàng không, thì nàng sẽ đáp: “Bạn nói đùa đấy chứ? Tôn trọng chàng à?” Người nam phải được kêu gọi từ bỏ bản thân vì cớ vợ mình. Đây chính là ý nghĩa của đám cưới.

  1. Người nam thích được tôn trọng, người nữ thích được yêu thương

Thứ hai, mạng lịnh bày tỏ điều gì đó về nhu cầu của người tiếp nhận. Nói cách khác, nếu Kinh Thánh nói người chăn phải nuôi chiên, thì có nghĩa là chiên cần thức ăn. Khi chồng được khuyên bảo phải yêu thương vợ, thì có thể suy ra là vợ cần được yêu thương. Khi vợ được bảo phải tôn trọng chồng, thì chúng ta có thể suy ra là chồng có nhu cầu được tôn trọng. Hãy tưởng tượng như hai loại xe hơi chạy bằng hai loại nhiên liệu khác nhau – chẳng hạn dầu diezel và xăng thường. Nam giới thích sự tôn trọng, còn nữ giới thích tình yêu.

Khi nói như vậy, cần nhớ là chúng ta đang nói đến nhu cầu quan trọng mà thôi. Ở mức cơ bản, ai cũng cần được yêu thương và mọi người đều cần được tôn trọng. Nhưng khi Kinh Thánh đề cập cuộc sống chung giữa vợ chồng, thì người nam phải yêu thương còn người nữ phải tôn trọng. Nói ngược lại, bạn sẽ thấy các ông cần nhớ là vợ mình cần được yêu thương, còn các bà thì phải nhớ là chồng mình cần được tôn trọng.

Nhớ được như vậy sẽ ngăn ngừa chúng ta ban phát điều mà mình muốn có. George Bernard Shaw từng nhận xét rằng chúng ta không nên làm cho người khác chính điều mà mình muốn họ làm cho chúng ta – vì sở thích của họ có thể không giống của chúng ta. Tôi được biết có một ông chồng mua cho vợ một khẩu súng săn vào dịp Giáng sinh. Bà vợ lại là một người nữ Cơ Đốc đanh đá, cho nên mùa Giáng sinh sau, bà mua cho ông một xâu chuỗi ngọc trai.

Thường khi hôn nhân gặp gay cấn, cả hai vợ chồng đều muốn tặng cho nhau điều mà họ cảm thấy mình đang cần – tình yêu và sự tôn trọng lẫn nhau. Vợ dành tình yêu cho chồng, trong khi sự tôn trọng mới thực sự hữu ích vào lúc này. Chồng có thể tránh né, vì cho rằng đây là hình thức tôn trọng, “tạo khoảng trống,” trong khi điều họ đang cần làm là đến gần nhau trong tình yêu.

  1. Cả hai đều đủ mạnh để tạo sự thay đổi

Nhưng điểm thứ ba- đây mới là điểm tuyệt vời- yêu thương và tôn trọng, cả hai đều hiệu nghiệm. Kinh Thánh dạy rằng loại tình yêu nầy thật hiệu quả. Loại tôn trọng nầy tạo nên sức mạnh. Loại tình yêu nầy lan tỏa nét đáng yêu. Cách tôn trọng nầy nói lên sự ngưỡng mộ.

Chồng không thể sao lục tình yêu của Đấng Christ, vốn làm cho vợ mình thành đáng yêu. Trong khi chúng ta còn là tội nhân, Đấng Christ đã chết thay chúng ta (Rô-ma 5:8). Nhưng vì chúng ta không thể tạo ra phiên bản loại tình yêu nầy, cho nên chồng được dạy phải bắt chước theo. Và trong khi bắt chước, chúng ta chứng kiến một số hiệu quả tương tự. Người phụ nữ được chồng yêu là người ngày càng trở nên đáng yêu hơn. Nàng được tắm gội trong nước của lời hằng sống (Ê-phê-sô 5:26). Toàn bộ phân đoạn thừa nhận loại tình yêu nầy mang lại nét yêu kiều. Và sự tôn trọng của người nữ tin kính cũng mang đến hiệu nghiệm tương tự. Phi-e-rơ cho chúng ta biết cách cư xử giản dị và tôn kính có thể đập tan tính khí bất tuân (I Phi-e-rơ 3:1-2).

Bởi vậy, người nam và người nữ nữ phải yêu thương và tôn trọng nhau. Họ phải hết lòng thực hành điều nầy. Nhưng khi tập trung vào hôn nhân, người nam phải nghiêng sang tình yêu, người nữ phải nghiêng sang tôn trọng, thì có thể mang lại kết quả đầy kinh ngạc.

Tác giả: Mục sư Douglas Wilson (www.desiringgod.org)

Người dịch: Khuê Trần

Trường Chúa Nhật 25-07-2021

Hội Thánh Tin Lành Việt Nam – Chi Hội Tô Hiến Thành,
Trường Chúa Nhật Trực Tuyến – Chúa Nhật 25-07-2021

Bài 27 – SAU-LƠ VỊ VUA ĐẦU TIÊN
Kinh Thánh: I Sa-mu-ên 10:1-27
Câu gốc: I Sa-mu-ên 8:7
Giáo viên: MsNc. Châu Thanh Thiên Ngọc
Phụ tá Quản nhiệm

Website: https://httltohienthanh.org
Kênh Youtube: https://www.youtube.com/c/HTTLToHienThanh
Facebook: https://www.facebook.com/HTTLToHienThanh.org

Xung Đột Không Luôn Luôn Xấu

Đại dịch Covid-19 xảy ra đã tạo nên phản ứng lẫn lộn trong các mối quan hệ. Thời gian gặp nhau nhiều hơn đem lại ích lợi cho một số người và làm cho không ít cuộc hôn nhân thêm vững mạnh. Nhưng một số khác thì thấy các mối quan hệ thân thiết gặp khó khăn hơn. Tôi đã nghe nhiều báo cáo về tình trạng cãi nhau, đánh nhau, ngược đãi và ly thân/ ly dị gia tăng. Tôi e rằng đây chỉ mới là phần nổi của nhiều nan đề về mối quan hệ liên quan đến đại dịch. Ngoài ra, chúng ta cũng đang sống trong thời kỳ mà mọi người kêu gọi cải cách về công bằng và bình đẳng chủng tộc. Những cuộc phản kháng nổ ra và sau đó là xung đột gia tăng.

Tôi không hề thích thú khi có xung đột. Cũng như nhiều người khác, tôi thích hoà bình, thích sự hiệp một và sự hoà hợp trong các mối quan hệ của mình. Nhưng vì chúng ta đang sống trong thế giới sa ngã nên xung đột là điều không thể tránh khỏi (Sáng Thế Ký 3-4).

Nhưng điều này không có nghĩa là chúng ta hết hy vọng. Mọi xung đột không nhất thiết phải kết thúc trong sự chia rẽ, giận dữ hay giết người. Xung đột có thể dẫn đến thay đổi tích cực. Trong thời đại mà nhiều người đau khổ bởi những xung đột của cuộc sống hiện đại, chúng ta cần vui mừng nhận ra rằng xung đột không phải lúc nào cũng là điều xấu.

Xung đột = Cơ hội

Xung đột thật ra là những cơ hội. Điều đó không có nghĩa là lúc nào xung đột cũng đem lại kết quả như mong đợi, nhưng xung đột cho chúng ta cơ hội để tăng trưởng và thay đổi. Điều này đúng với những xung đột xảy ra giữa bạn chung phòng, trong gia đình, hàng xóm, Hội thánh, cơ quan, thành phố và giữa các quốc gia.

Nan đề xuất hiện khi chúng ta lãng phí trong xung đột.

Bạn lãng phí cơ hội để thay đổi khi lựa chọn né tránh hoặc tấn công. Phải loại bỏ những phản ứng tháo chạy hay đôi co; thay vào đó, chúng ta phải cố gắng giải quyết vấn đề để kinh nghiệm sự bình an thật và tăng trưởng.

Việc này không hề dễ dàng. Bạn sẽ phải đương đầu với vấn đề (hay con người) – và điều đó có thể đòi hỏi bạn phải có những “cuộc đối thoại khó xử”. Bạn sẽ phải tra xét lòng mình trước khi chỉ ra lỗi lầm của người khác. Nó đòi hỏi sự trung thực, xưng tội, ăn năn và những thay đổi thiết thực trong tương lai. Điều này đòi hỏi nhiều năng lượng cảm xúc. Nó đòi hỏi phải bày tỏ bông trái Thánh Linh trong đời sống chứ không phải làm thoả mãn những dục vọng của xác thịt (Ga. 5:16). Nhưng đó là việc đáng làm. Việc làm yêu thương này là vì lợi ích của chúng ta, của người khác, và vì sự vinh hiển của Chúa. Thế nên, dù chúng ta không mong đợi hay tạo ra xung đột, nhưng chúng ta nên nhìn thấy cơ hội để trưởng thành trong đức tin.

Hãy làm người hoà giải

Giải hoà là điều Đấng Christ đem đến, cả trên mức độ cá nhân lẫn toàn vũ trụ, qua công tác của Ngài trên thập tự giá (Cô-lô-se 1:19-23). Cứu Chúa bị đóng đinh và phục sinh cho chúng ta khuôn mẫu lẫn năng lực để giải hoà. Khi chúng ta tìm cách giải hoà, Ngài nói chúng ta “được phước” và những người làm cho người khác hoà thuận như thế được gọi là “con Đức Chúa Trời”, vì khi làm như vậy chúng ta phản chiếu bản tính của Ngài (Ma-thi-ơ 5:9).

Nhưng thật dễ trở thành người giải hoà giả mạo hay người phá vỡ sự hoà thuận.

Người giải hoà giả mạo giả bộ như mọi chuyện đều êm đẹp nhưng thật ra không phải. Họ vẫn thụ động hay thờ ơ, nhưng những phản ứng của họ không đem đến sự tăng trưởng và thay đổi, cũng không tôn cao Chúa. Người ta có thể lựa chọn cách này dựa trên những căng thẳng gần đây về chủng tộc tại Hoa Kỳ. Một phương cách tốt hơn nhiều là đối thoại, lắng nghe, học hỏi, than khóc và có những thay đổi thiết thực trong cuộc sống, trong công việc, trong Hội thánh, trong trường học, thành phố hay trong những lĩnh vực ảnh hưởng khác. Bạn sẽ trưởng thành hơn, người khác được tôn trọng cách đúng đắn và Đức Chúa Trời được vinh hiển qua những sự thay đổi như thế.

Người phá vỡ sự hoà thuận tạo ra xung đột vì họ không có khả năng tự kiềm chế (tiết độ). Xung đột trong mối quan hệ bắt nguồn từ những thèm muốn bên trong (Gia-cơ 4:1-3). Khi những ham muốn về điều tốt (sự an ủi, nghỉ ngơi, thức ăn, hạnh phúc) hay điều tội lỗi (tham vọng ích kỷ, ganh tỵ, tham lam) không được đáp ứng, thì dẫn đến sự xáo trộn.

Còn người hoà giải có những đặc điểm như trong sạch, yêu chuộng hoà bình, dịu dàng, biết lẽ phải, thương xót, có ích, chân thành, thành thật và chân thật (Gia-cơ 4:17). Những đặc điểm này hiện diện khi có sự thoả mãn sâu xa trong Chúa. Khi một người thường xuyên nếm biết rằng Đức Chúa Trời là tốt lành, điều đó sẽ tác động đến thái độ, lời nói và các mối quan hệ của người ấy cách lạ lùng (I Phi-e-rơ 2:1-3).

Hy vọng cho người bị tổn thương

Thật dễ tấn công hoặc bỏ chạy khi gặp xung đột. Thật dễ né tránh những cuộc đối thoại lúng túng bạn phải đối diện, hoặc mất trí vì xung đột trong mối quan hệ. Thật dễ né tránh việc đến với một người bạn, một vị mục sư hay nhà tư vấn đáng tin cậy để được giúp đỡ- nhưng lại nổi cáu và nuôi hận thù. Còn nếu, bởi quyền năng của Thánh Linh, bạn tìm kiếm sự tha thứ và giải hoà trong các mối quan hệ của mình, thì cá nhân bạn sẽ được tăng trưởng, rồi bạn sẽ giúp người khác tăng trưởng, và bạn sẽ tôn cao danh Chúa.

Chúa Giê-xu có một khả năng tuyệt vời là khiến cho tình huống cực kỳ tệ hại được biến đổi trở thành tốt đẹp. Ngài bày tỏ ân điển giải hoà cho những người đau khổ và phục hồi họ. Ngài sẽ không bẻ cây sậy đã giập (Ê-sai 42:3). Ngài phục hồi những kẻ bị tổn thương để họ có thể kết quả và sai trái. Chúa Cứu Thế dịu dàng, và Ngài ban sự yên nghỉ cho những người mệt mỏi. Một ngày kia, Vua Hoà bình sẽ mở ra một thời kỳ hoà bình trên khắp đất. Từ đây cho đến lúc đó, hãy cho thế giới thấy Vua của chúng ta ra sao và vương quốc của chúng ta như thế nào khi chúng ta thực hành lời Ngài phán: “Phước cho những người hòa giải, vì sẽ được gọi là con Đức Chúa Trời” (Ma-thi-ơ 5:9).

Tác giả: Tony Merida
Người dịch: Khue Tran
Nguồn: www.thegospelcoalition.org

Bốn Điều Chúa Nói Với Người Độc Thân

  1. Sống độc thân là ân tứ Chúa ban
    Không có gì mới mẻ khi con người có những suy nghĩ tiêu cực về việc sống độc thân. Vào thế kỷ thứ nhất, Ra-bi Eleazar đã nói: “Bất kỳ người nam nào không có vợ thì không phải là đàn ông đích thực.” Bộ Luật Truyền Khẩu của Do Thái giáo (The Talmud) thậm chí còn đi xa hơn: “Người nam nào 20 tuổi mà không kết hôn là đang sống trong tội lỗi.” Vì vậy, thật đáng ngạc nhiên khi Tân Ước lại có quan điểm tích cực về đời sống độc thân. Phao-lô nói đó là ân tứ (I Cô-rinh-tô 7:7), và Chúa Giê-xu nói thật tốt “cho những ai được ban cho ân tứ này” (Ma-thi-ơ 19:11).

Thế mà chúng ta có thể làm cho người độc thân cảm thấy họ như người thừa thãi trong gia đình, trong các nhóm xã hội và trong Hội Thánh. Có anh kia ngán ngẩm khi cứ bị hỏi “vẫn còn độc thân à?” đến nỗi anh phải đáp lại: “Thế anh vẫn còn kết hôn à?” Chúng ta phải từ bỏ ý nghĩ rằng độc thân là lựa chọn hạng hai. Kinh Thánh không nói như vậy. Hôn nhân là việc tốt lành, và độc thân cũng thế vì có một số người được “ban” ân tứ sống độc thân.

Còn nếu tôi không nghĩ rằng mình có “ân tứ” sống độc thân thì sao? Tôi thấy không dễ dàng khi ở một mình, và tôi mong lập gia đình; phải chăng độc thân có nghĩa là tôi đang trải nghiệm “điều tốt thứ hai”? Không. Khi Phao-lô nói độc thân là một ân tứ, ông không nói đến một khả năng đặc biệt một số người có để mãn nguyện ở độc thân, nhưng là ông đang nói đến tình trạng độc thân. Ngày nào bạn còn ở độc thân, đó là ân tứ Chúa ban cho bạn, cũng như hôn nhân là ơn Chúa ban cho nếu bạn kết hôn. Cho dù là độc thân hay lập gia đình, đó đều là ân tứ Chúa ban cho bởi ân điển Ngài và chúng ta nên nhận lãnh.

  1. Sống độc thân cũng có lợi
    Phao-lô nói đến hai ích lợi của việc sống độc thân trong I Cô-rinh-tô 7:

• Người độc thân thì không bị vướng bận “những rắc rối” của hôn nhân. Có nhiều phước hạnh lớn lao trong hôn nhân, nhưng cũng có cả những khó khăn khác. Các cặp vợ chồng Cơ Đốc thường không nói ra những khó khăn họ đối diện, khiến những người độc thân nghĩ hôn nhân toàn là màu hồng. Nhưng hôn nhân vẫn có mặt trái ngay cả khi mối quan hệ của cặp vợ chồng tốt đẹp bởi cuộc sống phức tạp hơn nhiều. Cần phải nghĩ đến nhiều người khi đưa ra những quyết định liên quan đến việc sử dụng thời gian, chỗ ở, đi nghỉ, thậm chí thực đơn mỗi ngày. Rồi còn phải lo lắng cho nhiều người nữa. Con cái đem lại niềm vui lớn nhưng cũng lắm lo toan. Phao-lô nói hôn nhân quả là đem đến “nhiều trở ngại thuộc đời này, và tôi muốn anh em tránh khỏi điều đó” (I Cô-rinh-tô 7:28). Ông đề cập ngắn gọn những trở ngại ở đây vì nó có liên quan đến ý tiếp theo.

• Người độc thân có thể tận hiến trọn vẹn hơn cho công việc Chúa: “Người không lấy vợ thì chuyên lo việc Chúa- tìm cách làm vui lòng Chúa. Nhưng người có vợ thì chăm lo việc đời- tìm cách làm hài lòng vợ, và họ bị phân tâm” (I Cô-rinh-tô 7:32-34). Trách nhiệm quan trọng của Cơ Đốc nhân khi đã kết hôn là chăm sóc người phối ngẫu và con cái của mình. Điều này tiêu tốn thời gian, cho nên không còn thời gian để đi làm chứng, để phụ giúp trong kỳ trại, để lo công việc tài chánh của Hội Thánh, hoặc hướng dẫn học Kinh Thánh. Người độc thân có nhiều thời gian hơn để làm những công việc này. Thật không phải ngẫu nhiên mà nhiều sinh hoạt trong Hội Thánh phụ thuộc phần lớn vào những người độc thân. Một số ít người chủ tâm chọn lối sống độc thân để tận hiến cho công việc Chúa. Hầu hết những người độc thân không chọn sống độc thân vì lý do đó, nhưng họ vẫn có những thuận lợi như thế. Thay vì tập chú vào những khó khăn khi sống độc thân, như một số người vẫn làm, chúng ta nên tận dụng tối đa ân tứ độc thân mà Chúa ban cho.

  1. Sống độc thân không dễ dàng

Khi Đức Chúa Trời nhìn thấy một mình A-đam trong vườn Ê-đen, Ngài nói: “Con người ở một mình thì không tốt. Ta sẽ tạo nên một người giúp đỡ thích hợp với nó” (Sáng Thế Ký 2:18). Vì thế, Ê-va được tạo dựng để đáp ứng nhu cầu của A-đam là cần có người bầu bạn, và cả hai kết hiệp với nhau trong sự hiệp nhất trọn đời trong hôn nhân. Mặc dù Tân Ước có cái nhìn tích cực về sống độc thân, nhưng chắc chắn hôn nhân được xem là chuẩn mực. Hôn nhân là món quà yêu thương của Chúa dành cho nhân loại, và là nơi khát khao thân mật của chúng ta được đáp ứng. Do vậy, người độc thân chắc chắn sẽ phải vất vả tranh đấu với sự cô đơn và cám dỗ tình dục. Những cuộc chiến này chắc chắn không chỉ dành cho người độc thân, mà chúng chính là một phần trong lối sống độc thân. Một số người cố gắng làm giảm những khó khăn này bằng cách kết hôn. Một số khác hoặc sẽ chọn không kết hôn hoặc sẽ cảm thấy không thể kết hôn vì hoàn cảnh riêng, vì tính cách hoặc hấp dẫn tình dục. Chắc chắn họ sẽ đối diện cuộc chiến với sự cô đơn và cám dỗ tình dục suốt đời.

Hai cuộc chiến này có liên hệ mật thiết với nhau. Chúng ta càng cô đơn, thì khả năng đấu tranh với sự tưởng tượng về tình dục và phạm tội càng nhiều. Chúng ta cần chủ động tìm kiếm sự giúp đỡ trong những lĩnh vực này. Chúng ta không được tạo dựng để sống một mình, cho nên nếu chúng ta không lập gia đình, dù trong thời gian ngắn hay lâu dài, thì chúng ta nên tìm cách làm thoả mãn nhu cầu về sự thân mật trong các mối liên hệ khác. Điều đó có nghĩa là chủ động giữ liên lạc thân thiết với gia đình và bạn bè. Và phải tự kỷ luật trong việc “tránh sự gian dâm” (I Cô-rinh-tô 6:18). Có một hoặc hai người bạn thân để giúp nhau trong lĩnh vực này thường là điều hữu ích.

  1. Sống độc thân không phải là mãi mãi

Nhiều người hiện độc thân nhưng ngày nào đó sẽ kết hôn. Một số khác thì sống độc thân suốt đời. Nhưng không có Cơ Đốc nhân nào độc thân vĩnh viễn. Hôn nhân của con người phản chiếu cuộc hôn nhân Đức Chúa Trời muốn vui hưởng với con dân Ngài mãi mãi. Kinh Thánh nói đến Chúa Giê-xu là chàng rể, một ngày kia sẽ trở lại để đem nàng dâu, tức Hội Thánh, ở với mình trong công trình sáng tạo mới toàn hảo. Vào ngày đó, mọi đau đớn sẽ biến mất, kể cả nỗi đau vì hôn nhân không hạnh phúc hay độc thân. Đức Chúa Trời sẽ lau ráo mọi nước mắt của chúng ta, và mọi người sẽ nghe tiếng tung hô lớn: “Chúng ta hãy vui mừng hớn hở, hãy tôn vinh Ngài, vì lễ cưới Chiên Con đã đến và vợ Ngài đã chuẩn bị mình sẵn sàng” (Khải Huyền 7:17; 19:7).

Sau khi nói về thiên đàng, một bà cụ độc thân nói với tôi: “Tôi nôn nóng chờ đến ngày cưới!” Hết thảy chúng ta cũng nên có cùng niềm hy vọng như vậy. Và chúng ta đã có thể trải nghiệm phần nào hôn nhân mật thiết đó với Đấng Christ trên đất này nhờ công tác của Thánh Linh trong đời sống. Các mối liên hệ của con người là quan trọng, nhưng không có mối liên hệ nào quan trọng như mối liên hệ đời đời với Chúa Giê-xu.

  • Đôi lời cuối cùng cho những ai độc thân:

• Hãy cảm tạ Chúa về ân tứ sống độc thân. Cho dù bạn trải qua kinh nghiệm gì trong cuộc sống độc thân, cũng hãy nhận biết đó là ân tứ Chúa ban và sử dụng tối đa ân tứ đó ngày nào bạn còn sống độc thân.

• Hãy làm tất cả những gì có thể để sống tin kính. Những người độc thân dễ rơi vào lối sống ích kỷ, xem mình là trung tâm và phạm tội tình dục, hoặc trong tư tưởng hoặc trong hành động. Hãy khép mình vào kỷ luật và sống có trách nhiệm.

• Hãy tập chú vào thiên đàng. Chính mối liên hệ đời đời với Đấng Christ mới là điều quan trọng tối hậu.

  • Đôi lời cuối cùng cho những ai kết hôn:

• Đừng cho rằng sống độc thân không tốt bằng kết hôn. Nhà truyền đạo và là tác giả Cơ Đốc John Chapman kể rằng có những người bạn cùng ông đi bộ một quãng đường dài rồi nói rằng John nên lập gia đình. John Chapman nhận xét: “Sẽ rất hữu ích nếu họ chịu đọc Kinh Thánh phải không?”

• Hãy nhớ rằng gia đình của bạn là toàn thể Hội Thánh. Không nên để cho ai cô đơn trong Hội Thánh. Chúng ta cần mở rộng cửa nhà để tiếp đón nhau và liên hệ với nhau không chỉ trong gia đình riêng, mà trong đại gia đình Hội Thánh nữa.

• Hãy tập chú vào thiên đàng. Hôn nhân của con người là quan trọng, nhưng nó sẽ không kéo dài mãi mãi (Mác 12:25). Cho nên, mối liên hệ của chúng ta với Đấng Christ phải đứng đầu.

Tác giả: Vaughan Roberts
Người dịch: Khuê Trần
Nguồn: (TheGospelCoalition)

Hiệp Làm Một Trong Chúa

Kinh Thánh: I Cô-rinh-tô 1:10-17

Câu gốc: “Hỡi anh em, tôi nhân danh Đức Chúa Giê-xu Christ chúng ta, khuyên anh em thảy đều phải đồng một tiếng nói với nhau, chớ phân rẽ nhau ra, nhưng phải hiệp một ý một lòng cùng nhau”. (I Cô-rinh-tô 1:10)

Julie Ackerman Link kể rằng một lần nọ, một người bạn thời đại học của cô đã tổ chức một buổi hòa nhạc mừng sinh nhật ngoài trời. Lúc đó, một người đề nghị chúng tôi cùng hát bài “Mừng sinh nhật”. Vì vậy, kẻ trước người sau cùng cất tiếng với những cao độ, nhịp điệu khác nhau. Nhưng thật kinh khủng vì đó chỉ là một mớ âm thanh hỗn độn! Cho đến khi, một người trong nhóm bước lên sân khấu và bắt nhịp cho họ. Dù anh không bắt giọng nhưng khi họ cùng khởi sự và đến cuối bài, hầu như tất cả đều trở về cùng một cao độ.

Tất cả có cùng một mục đích là để chúc mừng sinh nhật cho nhân vật chính, họ đã cùng nhau khởi sự, lắng nghe nhau, hài hòa cùng nhau để tạo nên một bài “Mừng sinh nhật” thật sự. Có thể nói sự hiệp một ý, một lòng cùng nhau là chìa khóa đem đến sự hiệu quả trong sinh hoạt của một nhóm, một cộng đồng.

Hội Thánh là một nhóm, một cộng đồng của những người khác biệt nhau nhưng có điểm chung là đã nhận được ơn cứu rỗi của Chúa, được biệt riêng ra thánh để sống cho Chúa. Cho nên hiệp một trong Hội Thánh không phải là đồng một lòng một ý với nhau theo ý của con người, mà là đồng một lòng một ý với nhau trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Vì vậy, trong bài hôm nay chúng ta sẽ cùng suy ngẫm về điều Chúa dạy về hiệp một trong I Côr 1:10-17.

MỆNH LỆNH CỦA KINH THÁNH VỀ SỰ HIỆP LÀM MỘT (c. 10a)

Hai yếu tố mầu nhiệm của hiệp làm một trong Hội Thánh mà Sứ đồ Phao-lô truyền dạy cho tín hữu gồm:

– Thứ nhất: Cộng đồng tín hữu là những “anh em”. Họ là những anh chị em ở trong Chúa Giê-xu.

– Thứ hai, “nhân danh Đức Chúa Giê-xu Christ”.

Sự hiệp làm một mà Hội Thánh hướng đến được đặt dưới lý tưởng, và trong quyền uy của danh Chúa Giê-xu Christ. Phao-lô đã dạy dỗ tương tự như thế trong Ê-phô-sô 4:1-6: “Vậy, tôi là kẻ tù trong Chúa, khuyên anh em phải ăn ở một cách xứng đáng với chức phận mà Chúa đã gọi anh em, phải khiêm nhường đến điều, mềm mại đến điều, phải nhịn nhục, lấy lòng thương yêu mà chìu nhau, dùng dây hòa bình mà giữ gìn sự hiệp một của Thánh Linh. Chỉ có một thân thể, một Thánh Linh, như anh em bởi chức phận mình đã được gọi đến một sự trông cậy mà thôi, chỉ có một Chúa, một đức tin, một phép báp-tem; chỉ có một Đức Chúa Trời và một Cha của mọi người, Ngài là trên cả mọi người, giữa mọi người và ở trong mọi người”.

Dù cộng đồng Cơ Đốc tập hợp nhiều con người từ nhiều dòng tộc khác nhau, nhưng hết thảy đều được trải nghiệm điều mầu nhiệm: Mọi người đều trở nên anh chị em trong một đại gia đình – gia đình của Đức Chúa Trời qua dòng huyết của Chúa Giê-xu và quyền phép của Đức Thánh Linh “Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi mọi, hoặc tự chủ, đều đã chịu phép báp-têm chung một Thánh Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh Linh nữa” – I Cô-rinh-tô 12:13, và mọi Cơ Đốc nhân bắt đầu một đời sống mới và yêu thương nhau như anh em ruột thịt (Rô-ma 12:10).

Hiệp làm một trong Hội Thánh Đức Chúa Trời không phải giả tạo, hay hình thức tổ chức mà điều đó được truyền dạy cho mọi con người đã được cứu chuộc trong danh Chúa Giê-xu. Tố chất của hiệp làm một nầy được hình thành trong quyền uy của chính Chúa – Đấng chuộc mua chúng ta bằng một giá rất cao (I Cô-rinh-tô 6:20). Hiệp làm một cũng là mục tiêu của Chúa khi yêu và cứu chuộc những con người hư mất (Giăng 17:11). Cho nên, mục tiêu của chúng ta là không bao giờ tập trung chú trọng đến việc làm thỏa lòng chính mình, mà phải làm đẹp lòng Chúa. Với lòng quan tâm đến những gì Đấng Christ mong muốn, chúng ta phải sống trong tinh thần hiệp làm một với nhau như Kinh Thánh truyền dạy.

DẤU HIỆU CỦA HIỆP LÀM MỘT TRONG CHÚA (c. 10b)

Phao-lô cung ứng cho chúng ta ba dấu hiệu của một cộng đồng có sự hiệp một:

  1. Đồng một tiếng nói với nhau

Các tín hữu trong Hội Thánh của Chúa “phải đồng một tiếng nói”. J.B. Phillips diễn tả cụm từ nầy là “cùng nói bằng một giọng nói”. Có “cùng một tiếng nói” hay “cùng một giọng nói” ở đây không mang ý nghĩa đơn thuần chỉ về cùng một ngôn ngữ, mà chỉ về sự hiệp nhất trong ý kiến, trong quan điểm…

Vì vậy, mỗi cộng đồng Cơ Đốc cần phải có sự hiệp nhất trong đức tin. Chúng ta đang sống trong một thời đại rất đa dạng và triết lý thỏa hiệp đa dạng cũng đã xâm nhập vào trong nhiều hệ phái Tin Lành cũng như từng người Cơ Đốc. Khi ấy, Kinh Thánh trở thành một quyển sách bị đoạn chương thủ nghĩa theo những lý giải riêng tư và người ta tự do bóp méo điều Kinh Thánh nói. Tuy nhiên, khi có những bất đồng về lẽ đạo trong Kinh Thánh, là con cái Chúa, là người khát khao gìn giữ sự hiệp nhất trong thân thể của Đấng Christ, chúng ta cần cùng nhau trở lại với sự dạy dỗ của Kinh Thánh, cùng nhau tìm hiểu rõ Lời của Đức Chúa Trời trong thái độ khiêm nhường để tìm thấy từ lẽ thật của Kinh Thánh, nền tảng của đức tin nơi Đức Chúa Giê-xu Christ thay vì tranh cãi, hơn thua. Khi có sự hiệp một trong đức tin, một hệ quả tất yếu khác sẽ xảy đến là chúng ta sẽ nhìn nhận những những vấn đề khác thuộc về sinh hoạt, tổ chức… là vấn đề thứ yếu và dễ dàng tìm được tiếng nói chung giữa những người kính sợ Chúa.

  1. Không có sự phân rẽ

Một Hội Thánh hiệp một, ấy là “chớ phân rẽ nhau ra”. Từ “phân rẽ” có nghĩa là “xé toạc” giống như một người kia xé toạc tờ báo hay một mảnh vải. “Phân rẽ” còn mang ý nghĩa “phá vỡ” giống như phá vỡ một cam kết.

Khi sự hiệp nhất hiện diện trong Hội Thánh thì dù đông người, nhiều tính khí khác nhau, nhiều ý kiến khác nhau, thì những người trưởng thành thuộc linh luôn nhắm đến điểm chung là gây dựng anh em, gây dựng Hội Thánh và dâng sự vinh hiển cho Chúa. Cái nhìn như thế sẽ giúp mỗi người đặt mình vào sự ràng buộc nhau bằng những mối liên hệ mầu nhiệm trong Đấng Christ để có thể “khiêm nhường đến điều, mềm mại đến điều, phải nhịn nhục, lấy lòng thương yêu mà chiều nhau” (Ê-phê-sô 4:2) hầu không có sự phân rẽ trong ban ngành, trong Hội Thánh…

  1. Hiệp một ý một lòng cùng nhau

Từ “hiệp” không có nghĩa là hình ảnh của sự trọn vẹn, toàn hảo, đây là một hình ảnh Tân Ước dùng để đề cập đến một điều đang được chỉnh sửa như một mảnh lưới được vá lại, một chiếc áo được khâu lại. Có người ví sự hiệp một trong Hội Thánh như một bức tranh ghép hình, trong đó mỗi thành viên là một mảnh ghép. Như chúng ta đã biết, trong trò chơi ghép hình, mỗi mảnh ghép đều có giá trị và để hoàn thành bức tranh đẹp, chúng ta cần tất cả các mảnh ghép, không kể số lượng, được đặt vào đúng vị trí của nó. Như một mảnh ghép, mỗi chúng ta đều có giá trị nhưng nếu đứng riêng ra, không hòa mình với Hội Thánh, chúng ta đang đánh mất giá trị của mình và Hội Thánh cũng sẽ bị tổn thương. Khi mọi thành viên hiệp lại, chung tay gây dựng Hội Thánh của Chúa, một bức tranh tuyệt đẹp sẽ được định hình.

Cho nên, khi hiệp nhất chúng ta phải hiệp “một ý, một lòng” với nhau trong danh Đức Chúa Giê-xu Christ. Một ý, một lòng có ý nghĩa là chúng ta cùng có một tâm trí một chí hướng. Tâm trí, chí hướng đó được chi phối bởi tâm trí và chí hướng của Đấng Christ, Phi-líp 2:5-8 chép: “Hãy có đồng một tâm tình như Đấng Christ đã có, Ngài vốn có hình Đức Chúa Trời, song chẳng coi sự bình đẳng mình với Đức Chúa Trời là sự nên nắm giữ; chính Ngài đã tự bỏ mình đi, lấy hình tôi tớ và trở nên giống như loài người; Ngài đã hiện ra như một người, tự hạ mình xuống, vâng phục cho đến chết, thậm chí chết trên cây thập tự”. Nói cách khác, chúng ta không thể sống theo kiểu giả hình, bằng mặt nhưng không bằng lòng, cưu mang ý tưởng phá vỡ trong lòng. Lối sống giả hình đó không đem lại ích lợi, không gây dựng cho Hội Thánh và người sống giả hình cũng không thể sống đời sống thuộc linh sung mãn được.

ĐIỀU NGĂN TRỞ VIỆC HIỆP LÀM MỘT (c. 11-12)

Phao-lô nhận được thông tin về thực trạng của Hội Thánh Cô-rinh-tô đang gặp rắc rối vì sự cạnh tranh đan xen giữa vòng anh em với nhau. Ông đã nhận định rằng trong hội chúng có bốn phe nhóm, mỗi nhóm đều có những điểm nhấn của mình, có những nét tự hào và đều nghĩ rằng mình đang là những người có ảnh hưởng lớn nhất, tài năng nhất, thuộc linh nhất thậm chí là thiêng liêng nhất. Chính vì những cạnh tranh xuất phát từ những con người chưa thật sự trưởng thành thuộc linh, được bao bọc dưới lớp vỏ thiêng liêng đã làm cho Hội Thánh bị phân rẽ, đã xé toạc mọi kết nối khiến Hội Thánh vốn đang hiệp nhất bị tổn thương đau đớn.

Tạ ơn Chúa, khi nhìn lại lịch sử của Hội Thánh, chúng ta thấy Ngài đã dấy lên nhiều con người sống tận hiến, phẩm chất thuộc linh đáng kính và chính họ đã góp phần công sức rất lớn cho vương quốc của Chúa, trong số đó có thể có cả chính bản thân mình. Nhưng, khi chúng ta sa đà tập trung chú trọng vào tìm kiếm, tự hào về những danh vọng, những điều tư lợi tầm thường như con người vẫn thường tìm, ắt sẽ dẫn đến tranh cạnh, hình thành những phe nhóm trong Hội Thánh trái ngược với điều Chúa đã làm cho Hội Thánh Ngài “là sự thù nghịch đã phân rẽ ra, bởi vì Ngài đã đem thân mình mà trừ bỏ luật pháp của các điều răn chép thành điều lệ. Như vậy, khi làm cho hòa nhau, Ngài muốn lấy cả hai lập nên một người mới trong Ngài” – Êph 2:15. Vì thế, dẫu những điều tranh cạnh nào đó được che đậy bằng nhiều lý cớ mang màu sắc thuộc linh, nhưng thực chất nó vẫn là nguồn cơn đánh mất sự thiêng liêng, phá vỡ sự hiệp nhất trong Hội Thánh. Khi chất chứa ý tưởng tranh cạnh và lập phe nhóm trong Hội Thánh, chúng ta đang bộc lộ con người xác thịt của mình và làm điều tội trọng vì phá tán Hội Thánh Đức Chúa Trời.

NỀN TẢNG CHO SỰ HIỆP LÀM MỘT (c. 13-16)

  1. Thân thể của Đấng Christ không thể phân rẽ

Sứ đồ Phao-lô đưa ra một chuỗi lập luận đầy hùng biện: “Đấng Christ bị phân rẽ ra sao? Có phải Phao-lô đã chịu đóng đinh trên cây thập tự thế cho anh em, hay là anh em đã nhân danh Phao-lô mà chịu phép báp-tem sao?”. Câu trả lời cho lập luận đó tất nhiên là không! Đấng Christ không hề bị phân rẽ. Hội Thánh được ví là thân thể của Đấng Christ, thân thể mầu nhiệm ấy không thể bị phân rẽ mà tất cả các chi thể được ràng buộc bằng những cái lắt léo khiến cho lớn lên và khỏe mạnh (Ê-phê-sô 4:16). I Cô-rinh-tô 12:12-13 cũng đã dạy: “Vả, như thân là một, mà có nhiều chi thể, và như các chi thể của thân dầu có nhiều, cũng chỉ hiệp thành một thân mà thôi, Đấng Christ khác nào như vậy. Vì chưng chúng ta hoặc người Giu-đa, hoặc người Gờ-réc, hoặc tôi mọi, hoặc tự chủ, đều đã chịu phép báp-tem chung một Thánh Linh để hiệp làm một thân; và chúng ta đều đã chịu uống chung một Thánh Linh nữa”. Thật vậy, Hội Thánh Đức Chúa Trời là một cơ thể sống, không thể có sự phân rẽ. Đó là nền tảng để con dân Chúa giữ mình sống hiệp nhất với anh em mình trong mọi hoàn cảnh.

  1. Người Cơ Đốc thật là người kết làm một với thân Chúa

Nối tiếp lập luận nêu trên, sứ đồ Phao-lô muốn chấm dứt sự tranh cãi trong Hội Thánh bằng cách đặt câu hỏi: “Có phải Phao-lô đã chịu đóng đinh trên cây thập tự thế cho anh em, hay là anh em đã nhân danh Phao-lô mà chịu phép báp-tem sao?”. Phao-lô muốn nói rằng không ai có thể cứu chuộc tội nhân, cũng không ai, dù là một người hầu việc Chúa tận trung, có quyền gây ảnh hưởng lớn đến mức làm cho người đã thuộc về Chúa hiểu sai, hiểu lệch và tôn sùng, thay thế vị trí của Chúa. Điều đó chỉ đem đến sự phân rẽ giữa Hội Thánh.

Rô-ma 12:5 chép: “…chúng ta là nhiều người mà hiệp nên một thân trong Đấng Christ, và hết thảy chúng ta đều là các phần chi thể của nhau”. I Cô-rinh-tô 6:17 còn dạy rằng: “ai kết hiệp với Chúa thì trở nên một tánh thiêng liêng cùng Ngài”. Trở thành một Cơ Đốc nhân là trở nên một với Đấng Christ và với thân thể của Ngài. Cho nên, người Cơ Đốc mà phân rẽ với Hội Thánh, với anh em là điều ngược với bản chất của một Cơ Đốc nhân thật trong Hội Thánh.

Thân thể của Đấng Christ không thể bị phân rẽ, một con người thật sự thuộc về Chúa luôn kết hiệp làm một với Ngài, đó là nguyên tắc của sự sống. Những điều mầu nhiệm đó là nền tảng vững chắc cho sự hiệp làm một trong Chúa.

Hiệp làm một không phải là một tùy chọn, mà là một mệnh lệnh mà hết thảy chúng ta, những người đã kinh nghiệm sự cứu rỗi mầu nhiệm của Chúa phải thực hiện. Một người từng ở trong sự phân rẽ, lại được ban cho đặc ân hòa thuận với Chúa và anh em sẽ phải ra sức trân trọng, giữ gìn điều quý giá đó. Để nuôi dưỡng và bảo vệ sự hiệp một đó, mỗi người trong chúng ta phải luôn nhờ ơn Chúa để nỗ lực để sống hòa hợp với Hội Thánh ngay cả khi có những bất đồng. Điều đó không có nghĩa là chúng ta phải luôn luôn che giấu quan điểm của mình nhưng chúng ta cần nhạy bén để biết cách giải quyết những bất đồng, có khả năng nhận biết giữa việc trọng yếu và thứ yếu, khiêm nhường, tôn trọng người khác cũng như sẵn sàng chung tay để cùng nhau gây dựng Hội Thánh Chúa, dù cho ý kiến của mình không được ủng hộ, miễn sao danh Chúa được vinh hiển, Hội Thánh phát triển, ích lợi cho mọi người. Một trong những điều ngăn trở chúng ta bảo vệ và giữ gìn sự hiệp một là chủ nghĩa cá nhân khi tìm kiếm những quyền lợi cho bản thân, muốn được người khác kể công, ghi ơn,… nhưng nếu mỗi chúng ta đều đầu phục Đức Thánh Linh thì mọi bất đồng, ngăn trở sự hiệp một đều tan biến vì tất cả không còn nhìn nhau hay nhìn vào chính mình mà đều cùng nhìn về một hướng.
Nguyện xin Thánh Linh của Chúa sẽ giữ gìn lòng và ý tưởng của chúng ta, nhắc nhở chúng ta rằng thân thể của Đấng Christ không thể bị phân rẽ và mọi điều chúng ta làm hãy vì sự vinh hiển của Chúa.

MS Nguyễn

(BTMV 35 – Tháng 05/2013)

Người Nữ Khôn Ngoan

Theo quý vị, người nữ và người nam ai khôn hơn ai? Theo James Thurber thì “Phụ nữ khôn ngoan hơn nam giới vì họ biết ít hơn nhưng hiểu nhiều hơn”. Tôi nghĩ nhận xét này khá tinh tế và có vẻ đúng vì phụ nữ thường nhạy cảm hơn nam giới nên họ hiểu con người và những mối quan hệ phức tạp hơn. Đáng chú ý là từ khôn ngoan trong tiếng Hi-bá-lai (chokmowth) và trong tiếng Hy Lạp (sophia) đều thuộc giống cái. Kinh Thánh chỉ nói người nữ khôn ngoan mà không thấy nói người nam khôn ngoan dù người nam thường tự hào là “thông minh nhất nam tử”. Phải chăng Ê-va là người đầu tiên ăn trái “tri thức” trong vườn Ê-đen năm xưa nên họ khôn ngoan hơn không?
Tâm lý chung mọi người đều muốn mình là người khôn ngoan, không ai muốn bị người ta chê là dại dột cả. Nhưng như thế nào là người khôn ngoan? Một nhà thơ đã viết “Thiên hạ đua nhau nói dại khôn, biết ai là dại biết ai khôn?”…
Nhân Ngày phụ nữ Tin Lành, chúng ta cùng nhau suy ngẫm về người nữ khôn ngoan theo Kinh Thánh để biết thế nào người nữ khôn ngoan. Châm Ngôn 14:1 chép “Người nữ khôn ngoan xây dựng nhà mình, Nhưng người đàn bà ngu dại dùng tay phá hủy nó.” [TTHĐ]

SỰ KHÔN NGOAN THEO KINH THÁNH

Trước hết, thiết nghĩ cần xem Kinh Thánh nói gì về sự khôn ngoan. Có thể nói Kinh Thánh là quyển sách về sự khôn ngoan, (cả Kinh Thánh có 394 lần nhắc đến từ khôn ngoan) trong đó có một bộ phận gọi là “văn chương khôn ngoan”. Sở dĩ người Do Thái khôn ngoan hơn các dân tộc khác bởi vì ngay từ nhỏ họ đã được dạy dỗ về Kinh Thánh. Theo Gia-cơ 3:13-18, có hai sự khôn ngoan:

Sự khôn ngoan thuộc về đất

Đây là sự khôn ngoan mà con người thường thích. Đó là sự khôn ngoan của trí, dựa vào lý trí, đề cao tri thức, triết lý uyên thâm. Đây là sự khôn ngoan thuộc về thế gian, xác thịt, ma quỉ. Sự khôn ngoan của người đời, dựa vào khả năng, trí thông minh của con người và thường bị ma quỉ dẫn dụ chối bỏ Thiên Chúa toàn năng. Sự khôn ngoan này khiến con người sinh ra kiêu ngạo, tranh cạnh, dối trá, ghen ghét, gian ác, xảo quyệt, độc ác. Hoàng hậu Giê-sa-bên trong Kinh Thánh thuộc loại người khôn ngoan này.

Sự khôn ngoan thuộc về trời

Đây là sự khôn ngoan của lòng thể hiện thái độ khiêm nhu, với tấm hồn cao thượng, nhân ái và kính sợ Chúa như Kinh Thánh dạy “Nhưng sự khôn ngoan từ trên mà xuống thì trước hết là thanh sạch, sau lại hòa thuận, tiết độ, nhu mì, đầy dẫy lòng thương xót và bông trái lành, không có sự hai lòng và giả hình” (Gia-cơ 3:17).

NGƯỜI NỮ KHÔN NGOAN XÂY DỰNG NHÀ (GIA ĐÌNH) MÌNH

Trong xã hội hiện đại, khi nói đến người nữ khôn ngoan, tài giỏi người ta thường nghĩ đến những người phụ nữ đang có địa vị cao, nắm giữ vai trò quan trọng trong xã hội. Theo đà phát triển của xã hội, ngày càng có nhiều phụ nữ tài giỏi trở thành những nhà khoa học, những người lãnh đạo đất nước, xã hội. Tuy nhiên, đây là chỉ là thiểu số cá biệt mà thôi. Phần lớn phụ nữ nắm giữ vai trò đặc biệt quan trọng dù âm thầm, vô danh, là trong gia đình. Dù Chúa dựng nên người nam, người nữ bình đẳng với nhau nhưng vai trò trách nhiệm khác nhau. Người nữ có vai trò đặc biệt trong gia đình với thiên chức làm mẹ, làm vợ để quản trị gia đình. Họ là nguồn hạnh phúc, bình an của gia đình, là những “nội tướng” tài ba, quán xuyến việc nhà, chăm sóc nuôi dạy cho con cái nên người. Chính họ là những người nuôi dạy con cái trở thành những người tài giỏi giúp ích cho xã hội sau này. Nếu gia đình là đơn vị nền tảng của xã hội và Hội thánh, thì việc xây dựng một gia đình tốt đẹp, vững mạnh là điều vô cùng quan trọng. Thử tưởng tượng, nếu con cái trong mỗi gia đình trong xã hội mà hư hỏng, vô đạo đức thì xã hội và Hội thánh sẽ ra sao? Đó là lý do mà Châm Ngôn 14:1 dạy “Người nữ khôn ngoan xây dựng nhà mình”. Ít ra có bốn đặc điểm của một người nữ khôn ngoan mà Kinh Thánh thường nói đến:

Ưu tiên xây dựng gia đình mình

Trước hết, người nữ khôn ngoan là người biết xây dựng gia đình mình có nghĩa là vun đắp, chăm nom, tổ chức, bảo vệ, gìn giữ gia đình cho tốt đẹp theo đường lối của Chúa. Ngày nay thế gian quá đề cao, tôn tặng những người nữ có địa vị, học thức ở ngoài xã hội là “phụ nữ tài năng” “phụ nữ ưu tú” khiến cho người nữ dễ quên đi trách nhiệm đối với gia đình. Phải thừa nhận rằng trong thế giới ngày nay có khá nhiều phụ nữ tài năng và đang ở vị trị lãnh đạo quốc gia, quốc tế so với ngày xưa như nữ thủ tướng, nữ tổng thống, bộ trưởng… Tuy nhiên, theo Kinh Thánh người phụ nữ khôn ngoan là người sống đúng theo vị trí và mục đích Thiên Chúa định cho mình. Dù có làm việc ngoài xã hội với nhiều vị trí khác nhau, nhưng người nữ khôn ngoan theo Kinh Thánh không bao giờ xao lãng trách nhiệm gia đình, chăm sóc con cái. Tôi thấy không ít phụ nữ đi ra ngoài thì ăn mặc lịch sự, “hình dong chải chuốt, áo quần bảnh bao” nhưng khi bước vào nhà họ thì thật thất vọng: thiếu sạch sẽ, thiếu ngăn nắp, trật tự. Châm Ngôn 31:27 dạy “Nàng coi sóc đường lối của nhà mình, Không hề ăn bánh của sự biếng nhác.”

Người vợ khôn ngoan

Người nữ Cơ Đốc khôn ngoan là người phải chu toàn hai thiên chức trong gia đình mà Chúa đặt để, là người vợ và người mẹ. Tục ngữ Việt Nam có câu “Thứ nhất vợ dại trong nhà, thứ hai nhà dột, thứ ba nợ đòi.” Đó là ba cái bực mình mà người chồng muốn tránh.
Nhưng thế nào là người vợ khôn ngoan? Châm Ngôn 31 là đoạn Kinh Thánh tuyệt vời nói về đức hạnh của người phụ nữ.

• Được chồng tin cậy
Đáng tin cậy trong lời nói, việc làm, trong tiền bạc, tình cảm… Thật đáng buồn nếu trong gia đình mà người vợ không được chồng tin cậy. Vì thế, câu 11 chép :“Lòng người chồng tin cậy nơi nàng, Người sẽ chẳng thiếu huê lợi.”

• Giúp ích cho chồng
Khi Chúa thiết lập hôn nhân, gia đình Ngài đã định cho Ê-va, người vợ là “người giúp đỡ”. Vì thế, khi nói đến người phụ nữ tài đức, tác giả Châm Ngôn 31 viết:
“Trọn đời nàng làm cho chồng được ích lợi, Chớ chẳng hề sự tổn hại.”(c.12)

• Vâng phục, tôn trọng chồng
Khi dạy về bổn phận vợ chồng, thánh Phao-lô dạy người vợ: “Hỡi người làm vợ, phải vâng phục chồng như vâng phục Chúa” (Ê-phê-sô 5:22). Người vợ khôn ngoan là người biết vâng phục chồng, tôn trọng chồng. Không ít gia đình đổ vỡ vì người vợ không vâng phục, không tôn trọng chồng nhất là trước mặt công chúng.

• Cảm hóa được chồng
Người vợ khôn ngoan, tin kính sẽ cảm hóa người chồng vô tín qua cách ăn nết ở của mình. Trong I Phi-e-rơ 3:1, thánh Phi-e-rơ dạy: “Hỡi người làm vợ, hãy phục chồng mình, hầu cho nếu có người chồng nào không vâng theo Đạo, dẫu chẳng lấy lời khuyên bảo, chỉ bởi cách ăn ở của vợ, cũng đủ hóa theo.”
Thật vậy, người nam nào có được người vợ khôn ngoan như đã nói ở trên thì thật là có phước. Châm Ngôn 19:14 chép “Nhà cửa và tài sản là cơ nghiệp do nơi tổ tiên để lại; còn một người vợ khôn ngoan do nơi Đức Giê-hô-va mà đến”

Người mẹ khôn ngoan

Người nữ còn có một thiên chức qúi báu Chúa ban cho là làm mẹ. Một người mẹ khôn ngoan là người biết nuôi dạy con cái nên người. Tục ngữ VN có câu “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà”. Câu này có vẻ không được công bằng lắm khi quy hết trách nhiệm cho người mẹ, tuy nhiên nó cũng nói lên một thực tế không thể chối cải là người mẹ từ nhỏ vốn gần gũi và ảnh hưởng trên con cái nhiều nhất.
Nguy cơ của xã hội hiện đại là cám dỗ người nữ lãng quên thiên chức làm mẹ vì bận rộn làm ăn ở ngoài đời, phải thuê mướn người để chăm sóc con thay mình (vú nuôi). Hậu quả là tình mẫu tử sẽ dần dần phôi pha theo ngày tháng và con cái sẽ yêu thương, gần gũi người chăm sóc chúng hơn là cha mẹ. Vì thế, dù bận công việc làm hằng ngày nên phải thuê người giúp chăm sóc con cái thì người mẹ cuối ngày phải dành thì giờ, tìm mọi cách gần gũi con cái để “giành lại tình cảm” của chúng.

• Chăm sóc con cái chu đáo
Người mẹ khôn ngoan trước hết phải biết quan tâm, chăm sóc con cái chu đáo, gần gũi con cái, kiểm soát, theo dõi tính tình, cách nói năng của chúng khi đi học về. Thiết nghĩ giờ gia đình lễ bái là cơ hội tốt để cha mẹ quan tâm, gần gũi, kiểm tra chúng. Vì thế, cha mẹ phải quan tâm đến giờ gia đình lễ bái.

• Nuôi dạy con cho Đức Chúa Trời
Người mẹ Cơ Đốc khôn ngoan còn có một trách nhiệm vô cùng quan trọng là lưu truyền di sản đức tin cho con cái bằng cách dạy đạo cho con qua Lời chúa và chính gương sống đạo của mình. Sở dĩ Ti-mô-thê trở thành một người con tin kính và sau trở thành một mục sư trẻ phục vụ Chúa tốt vì ông đã thừa hưởng một di sản đức tin qua bà ngoại và mẹ mình (II Ti-mô-thê 1:5). Di sản quan trọng nhất mà cha mẹ để lại cho con là chính di sản đức tin Cơ Đốc.
Một người mẹ khôn ngoan sẽ đem phước hạnh cho gia đình, được chồng con yêu mến quý trọng “Con cái nàng chỗi dậy, chúc nàng được phước; Chồng nàng cũng chỗi dậy, và khen ngợi nàng” (Châm Ngôn 31:28).

Người tin kính Chúa

Điều đầu tiên cũng là điều cuối cùng quan trọng không thể thiếu nơi người nữ khôn ngoan phải là người tin kính Chúa. Thực ra nhờ có đời sống tin kính Chúa tốt nên người nữ mới có sự khôn ngoan và những đức tính quý báu kể trên như ưu tiên xây dựng gia đình mình, là người vợ khôn ngoan, người mẹ khôn ngoan, đúng như Kinh Thánh dạy “Kính sợ Đức Giê-hô-va, ấy là khởi đầu sự khôn ngoan; Sự nhìn biết Đấng Thánh, đó là sự thông sáng” (Châm Ngôn 9:10).
Người nữ khôn ngoan chính là người nữ tài đức mà Châm Ngôn 31 ca ngợi, là người nữ không tìm kiếm vẻ đẹp, sự trang sức bề ngoài của quần áo mà tìm kiếm vẻ đẹp bề trong của tâm hồn, “Duyên là giả dối, sắc lại hư không; Nhưng người nữ nào kính sợ Đức Giê-hô-va sẽ được khen ngợi” (Châm Ngôn 31:30).
Tóm lại, người phụ nữ Cơ Đốc khôn ngoan là người kính sợ Chúa, quan tâm xây dựng gia đình mình, và chu toàn bổn phận người vợ, người mẹ trong gia đình.

Tôi xin gửi tặng bài thơ “Người nữ khôn ngoan” như một món quà đến quý bà quý cô trong Hôi Thánh nhân ngày Phụ nữ Tin Lành.
Khôn ngoan xây dựng nhà mình,
Hết lòng yêu Chúa, tính tình dễ thương.
Mẹ hiền khéo dạy con ngoan,
Yêu chồng, ích lợi, đảm đang việc nhà.
Chuyên tâm cầu nguyện cùng Cha
Hết lòng phục vụ chẳng ta thán gì.
Duyên giả dối, sắc hư không,
Nữ nhân tài đức tiếng khen muôn đời.


Trịnh Phan (8.3.2021)

Podcasts

Latest sermons